🌖 Doc Truyen Su Huyen Dieu Cua Dinh Menh
Dinh Menh Anh Va Em 2 Vat Rieng Cua Tong Giam Doc Mau Lanh Nguoi Tinh Nho Ben Canh Tong Giam Doc Quan Gia Ki Su Luc Xuyen Viet Thanh Than Dieu Niem Mo Tam Cho Dai Ca Xuat Gia Nam Nhan Anh linh la nguoi chong tot Y Thu Che Thien Doc truyen ngon tinh online va ngon tinh offline voi muon van the loai nhu ngon tinh vong du xuyen khong dam
chuyèn ngành (ESP) duac dinh nghia vói bon däc trung cð dinh và hai däc trung khác có thé thay ddi: Bðn däc trung ca bån dtrœ dé cap dén nhtr sau: Tiéng Anh chuyèn ngành là loal tie-ng Anh: nhåm dáp úng nhu cåu cu thê cúa nguðl hoc noi dung hoc (các chu diem và chú dé) có lien quan dén các chuyên ngành. nghé
Hoàng Tử Lạnh Lùng - Truyện Ngôn Tình. Mời quý vị và các bạn cùng lắng nghe câu chuyện ngôn tình Hoàng Tử Lạnh Lùng của tác giả Sandy Trần, qua giọng đọc của MC Bông. Chúc quý vị và các bạn có những phút giây thật thư giãn tại TruyenAudio.Org.
2. Bay menh thvc hiên 06 nhiêm vu cåi cách hành chính, nâng cao chi cåi cách hành chính, chi so múc dQ hài lòng cüa ngtrÙi dân, to chfrc doi vúi sv phvc vu cüa cc quan nhà nuúc: - Tiêp tuc dåy manh tuyên truyen vê tinh hinh, két quå cåi cách hành
500 giai dap y hoc theo yeu cau cua ban doc.prc 50_cau_hoi_ve_aids.prc 54 dan toc Viet Nam.prc 54giacniem4.prc Tap truyen cua ong Benkin da qua co.prc A.Puskin - Tho va truyen tho.prc Ban Tay Dinh Menh.prc Ban Tay Khi.prc Ban tinh ca muon thuo.prc
Cũng với điểm nhìn gần gũi ấy, êkip Màu cỏ úa được chào đón bước vào thế giới của Trần Tiến. Ông mở cửa ngôi nhà của mình và mở lòng với đạo diễn Lan Nguyên và những người trẻ khác. Ông làm bạn với chiếc ống kính trên những nẻo đường du ca. Nhiều lúc
Đọc truyện |12 Chòm Sao|Hoàn| Gặp Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất - 12 Chom Sao Gap Em La Dieu Tuyet Voi Nhat Hoan Chuong 34 Giang Ho Huyen Gioi trên điện thoại, cập nhật hằng ngày.
Huong Nam Thao - Dinh nghia doc nhat vo nhi.epub Huong Tieu Thanh - Ong chu_ xin ky ten ly hon.epub Huu Anh Vo Tung - Dung hap dan ha guc anh.epub Huu Dung - Chong truoc bao nguoc cua duc nu.epub Huu Dung - Tinh nhan mot dem cua ma nu.epub Huyen An - Chuyen cu cua Lich Xuyen.epub Huyen Long - Khong the khong yeu.epub
Chuang 1: Su hình thành nhóm thaBinh Dinh va vi the cùa Hàn Mac Tu. 26 1.1 Nhung tién de lich su xà hòi, vàn hda va my hgc dàu the ky XX dàn dén su xuàt hien nhdm tha Binh Dinh (trong bue tranh chung cùa Phong trào Tha mdi 1932 - 1945). 26 1.2 Qua trinh hinh thành va phàt trién cùa nhóm tha Binh Dinh dàn dén su
VLk9. Mở mắt ra, một mảnh tối giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi đầu nhìn vào kính trang điểm, bên trong hiện lên một gương mặt tái nhợt, phù thũng, giống như chỉ vừa chết đuối không này… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Cô không phải đã chết sao? Chết vì say rượu cùng sốc thuốc, cô còn nhớ rõ… Ấn tượng cuối cùng của cô trước khi chết là thấy ba chữ “Phòng cấp cứu.”Nhưng mà hiện tại vì sao cô lại ở chỗ này?Run run tay mở đèn ngủ, Nguyễn Mộng trừng mắt nhìn người trong gương mập mạp, phù thũng, vàng vọt, bộ dáng chưa già đã yếu như là bà chủ nhà hơn 30 cô rất rõ, đây là cô lúc 23 tuổi ! Từ sau khi cô bắt đầu hút thuốc phiện đã không còn béo như mà cô béo hay không thì cũng có ai để ý ? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lâu như vậy, nam nhân kia cũng không liếc nhìn cô một không chịu ly hôn, không chịu thành toàn hắn cùng nữ nhân kia, hắn liền không còn trở về , cùng tình nhân ở bên ngoài vui vẻ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có!Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ mới là một đôi, còn cô Nguyễn Mộng, vĩnh viễn đều là người bị ghét bỏ bị bỏ nhỏ… Nói đến đứa nhỏ, cô cũng có một đứa nhỏ. Lúc ban đầu, cô còn hồn nhiên cho rằng đứa nhỏ có thể đổi trở về trái tim của nam nhân mà hắn lại chỉ yêu đứa nhỏ không hề thương cô, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đối với “Mẹ” bên ngoài kia còn tốt hơn với Mộng, kiếp trước mi làm người thật quá thất bại rồi!Cô mang dép lê, với tay mở ngọn đèn phòng ngủ mờ nhạt, dưới bộ áo ngủ vẫn là một thân thể mập mạp ngu ngốc, quả thật khó phòng tắm đi ra, trên mặt cô còn đọng lại những giọt nước lạnh như băng. Nguyễn Mộng liếc nhìn cái đồng hồ báo thức tinh xảo Ngày 17 tháng là ngày 17 tháng 6 của mười năm sau thời gian cô tử Mộng còn nhớ rõ bản thân bay vật vờ ở không trung xem một nhà ba người bọn họ lẳng lặng nhìn chằm chằm di thể của bản thân. Không, là một nhà bốn người mới đúng, bởi vì con trai của cô cũng ở trong đó, không hề rơi một giọt nước đó cô đã nghĩNếu có thể sống lại một lần thì thật tốt, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn thi đại học B, cũng sẽ không thể gặp được anh, sẽ không thích anh, yêu thương anh, điên cuồng theo đuổi anh, dùng hết thủ đoạn để gả cho anh…Đem bản thân hại thành bộ dáng này, làm cho cha mẹ vì bản thân mà hổ thẹn, ngay cả cốt nhục duy nhất cũng xa có thể sống lại….Nguyễn Mộng run run mở cửa phòng ngủ, trên người vẫn mặc áo ngủ rộng rãi. Cô chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, nhìn mọi thứ vừa xa lạ vừa quen là thời điểm cô cùng anh kết hôn được ba năm, khi đó người phụ nữ kia vẫn còn chưa xuất hiện, cô cũng không có mang thai, anh đối với cô cũng không có lạnh lùng như phòng bếp vừa loạn vừa bẩn, lúc này tâm ý cô đã bắt đầu nguội kệ cô đã trả giá thế nào, người đàn ông kia vĩnh viễn đều mang nét mặt lãnh đạm, giống như cô chỉ là một người qua đường. Vì thế, cô liền bắt đầu điên cuồng, cái gì cũng không quản cái gì cũng không cố gắng, thầm nghĩ chỉ muốn làm bản thân tê liệt…Nguyễn Mộng dùng sức lắc đầu, đi đến cửa sổ phòng khách, kéo rèm cửa sổ! Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt của cô, giống như cho cô sinh mạng nhắm mắt lại, nước mắt không tự chủ chảy còn nhớ rõ, anh ngồi bên bàn ăn, cầm dao nĩa ăn. Anh cho tới bây giờ không ăn cơm Trung, bởi vì người phụ nữ kia yêu nhất là cơm Tây. Cô luôn chiều theo anh, thậm chí ngay cả bản thân cô muốn gì nhất cũng quên kia, lúc anh dùng bữa cô luôn đứng một bên, giống như người hầu. Cô cố gợi chuyện để nói cùng anh nhưng anh một chút cũng không cần. Anh lạnh lùng, mệt mỏi, đói bụng, thư kí của anh còn làm tốt hơn nên, Nguyễn Mộng, kỳ thực cô chỉ là người qua đường nhỏ bé mà thôi! Nhất là ở trong lòng 20 tuổi đến 33 tuổi, Nguyễn Mộng vẻn vẹn làm vợ anh mười ba năm. Trong đó, 5 năm đầu anh sống chung với cô, 5 năm sau, anh liền chuyển ra ngoài, hơn nữa còn muốn ly hôn với vô số người vợ bị chồng phản bội, cô chết sống không chịu ly hôn, nhưng cô thì có năng lực làm tổn thương đến ai?Người đàn bà kia không danh không phận, nhưng lại quang minh chính đại nhận sự tôn trọng của mọi người, còn cô là người vợ hợp pháp chỉ có thể ở trong góc che mặt, nước mắt theo khe hở chảy ra. Rõ ràng là một người mập mạp, nhưng lại cuộn mình ở góc tường một cách thê lương tuyệt sao cô không chết? Tại sao còn muốn cô sống thêm một lần?Nguyễn Mộng không biết đáp án, cũng không có người nói cho cô đáp khóc thật lâu thật lâu, giống như muốn đem nước mắt của kiếp trước một lần khóc hết. Qua thật lâu, thật lâu, cô mới đứng lên, hai chân đã tê cứng, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn rất thảy phát sinh trước kia, giống như một cơn ác mộng. Mà hiện tại, cô đang ở lúc ác mộng bắt đầu, cô có thể lựa chọn cho ác mộng tiếp tục hoặc làm cho nó dừng Mộng chọn vế trở về phòng ngủ, tỉ mỉ chọn lựa trong tủ quần áo, tất cả đều bình những năm cuối của kiếp trước, cô ra sức quét thẻ của anh, mua đủ loại vật phẩm, trang sức quần áo như tìm bồi thường từ lấy một cái váy đơn giản, kỳ thực thời điểm Nguyễn Mộng hai mươi ba tuổi không thích mộc mạc, nhưng là hiện tại… Cô đã ba mươi ba tuổi, so với anh hiện tại còn lớn hơn mấy tuổi, hiển nhiên không còn như bộ dáng lúc tóc cột lên, đã bốn giờ, dựa theo cuộc sống trước kia, lúc này… cô cần phải đi mua đồ ăn làm bữa vì anh sẽ về nhà lúc năm giờ thứ trước mắt hết thảy đều rất quen thuộc nhưng cũng thật xa khi anh dọn ra ngoài, Nguyễn Mộng liền không còn mua đồ ăn. Cô cho rằng bản thân cả đời sẽ không thấy được cảnh tượng này nữa, cho rằng bản thân cả đời liền xong khi ông trời cho cô sống thêm một chua đỏ đỏ, ớt xanh xanh, cà tím no đủ, từng bó cải thìa ngay ngắn chỉnh tề, rau cần sạch đầu tiên Nguyễn Mộng cảm thấy rau dưa trông thật đẹp. Cô cẩn thận chọn lựa, thái độ nghiêm túc cùng nhiệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại chọn chút thịt tươi, sau đó thanh toán tiền, trở về điểm đứng trước bãi đậu xe, cô trông thấy chiếc Audi quen thuộc. Trong lòng căng thẳng, anh đã trở lại?Nguyễn Mộng có chút luống cuống, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười mang theo cái giỏ đồ ăn vào thang máy. Càng tiếp cận cánh cửa kia, tim cô đập càng lúc càng run run nắm lấy chốt cửa rồi lại bỏ xuống, Nguyễn Mộng cắn môi, miệng đắng chát. Ngay lúc cô đưa tay lên thì cửa lại được mở ra từ bên đàn ông mở cửa cho cô cũng không liếc nhìn cô một cái, anh nhanh chóng xoay người, cô cảm thấy tim mình nhói đau chua bao lâu cô gặp qua anh?Là bao lâu không cùng anh chung sống dưới một mái nhà?Nguyễn Mộng ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn anh cao lớn quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn cô“Sao không đi vào?”“… A.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cố sức mang giỏ thức ăn đi vào. Trên tay bỗng dưng nhẹ đi, anh đã đem giỏ mang đi. “… Cám ơn.”Anh nhìn cô một cái, gật đầu, không nói gì. Thời điểm cùng cô ở chung, anh đều rất ít mở miệng, Nguyễn Mộng luôn luôn tưởng anh không thích nói mà sau này khi cô nhìn thấy anh cùng người đàn bà kia ở cùng nhau, cô mới hiểu rõ, anh không phải không thích nói chuyện, mà là không gặp được người hợp càng hiểu rõ, thật sự hiểu rõ, cô không phải người có thể làm cho anh vui vẻ nói sự, thật sự hiểu đồ ăn xếp vào tủ lạnh ngay ngắn, Nguyễn Mộng theo thói quen tìm tạp dề, nhưng phát hiện tạp dề thật bẩn thật ô nhìn người đàn ông đang ngồi đọc báo tại phòng khách, nhanh chóng lướt qua trước mặt anh trở về phòng ngủ tìm bộ váy dài mặc lên rồi trở lại Đã thật lâu thật lâu không có nấu rằng tài nấu nướng càng ngày càng giỏi, nhưng từ khi anh rời khỏi ngôi nhà này, cô cũng không thể tự tay làm một bữa cơm cho anh tới bản thân trước kia hồn nhiên ngây thơ, cho rằng bản thân gả cho anh là có thể cùng anh, hai người cùng nhau nấu cơm làm việc nhà, cho tới lúc chết cũng không thể bỏ đi ý tưởng xa xỉ tại, cô cảm thấy trước đây mình có bao nhiêu ngu lẳng lặng xắt ớt xanh, cà rốt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Cơm chiều rất đơn giản, Nguyễn Mộng không có khẩu vị, cũng chỉ làm một phần cho thường xuyên ăn salad cà rốt cùng bít Mộng cũng thường nấu những món như vậy, trước giờ anh không chịu nếm thử món khác.“… Em không ăn sao?”Anh hỏi, tao nhã cầm lấy dao nĩa. Trong lòng có chút kinh ngạc, phải biết rằng trước đây, chỉ cần cô nấu cơm, nhất định phải kêu anh đi hỗ trợ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng giúp Mộng lắc lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười. Cô ngồi đó, si ngốc nhìn người đàn ông đối diện hỏi tượng trưng một câu cho có rồi bắt đầu dùng gặp anh, không điên cuồng, không đau khi anh rời đi cô liền bắt đầu hút thuốc phiện, say rượu, đánh mất chính mình. Hiện tại nhìn thấy anh, vẫn bộ dáng đơn giản đó, nhưng sao tâm cô lại vô cùng đau vẫn yêu anh, rất yêu rất yêu, yêu đến mức không thể kiềm chế. Cho nên, mới làm cho bản thân đi đến tình trạng hôm dùng xong bữa rất nhanh, dùng giấy lau khóe miệng sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Nguyễn Mộng nhìn theo bóng lưng anh, miệng không thốt nên trước kia không hiểu, cho nên luôn nói thật nhiều, mãi đến trước khi chết cô cũng vẫn không ngay tại một khắc khi bản thân chết đi, cô lại hiểu rõ thì ra anh không thích lặng thu dọn phòng bếp, Nguyễn Mộng chậm rãi đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ, ngây người một mình ngồi cạnh cái bàn ở phòng tới bây giờ, cô đều không thể tin được bản thân lại thật sự không lại có thêm một lần cơ hội.… Điều này có thể sao?Nhưng mà nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh, chân tay cô vẫn luống cuống như cũ. Hơn ba mươi tuổi, lúc đối mặt với anh, vẫn giống như một đứa trẻ cho tới bây giờ cũng không lo lắng cho cô, tựa như hiện tại. Cô ngồi ở nơi này hơn một giờ, anh lại sớm tắm rửa đến thư phòng xem văn Mộng nhắm mắt lại, chi cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, muốn khóc, cũng khóc không rõ ràng mới hai mươi ba tuổi, rõ ràng có cơ hội làm lại một lần nhưng đều là tuyệt vọng. Chỉ cần anh ở trước mặt cô, cô vĩnh viễn không thể hiện được vẻ mặt bình thản nhẹ bộ váy dài, Nguyễn Mộng chậm rãi đi vào phòng ngủ, tìm quần áo tắm rửa. Vòi hoa sen chảy xuống dòng nước ấm nhưng không cách nào làm ấm áp thân thể lạnh như băng của người cô tầng tầng lớp lớp những lớp mỡ thừa, lại nhìn vào tấm kính bên trong, cô trông thấy một người phụ nữ không rõ ngũ nhiên đối với tự tin trước kia cảm thấy không hiểu cùng buồn cười. Cô dựa vào cái gì cho rằng tim anh sẽ thuộc về cô? Lại dựa vào cái gì cho rằng bản thân gả cho anh, cả đời anh sẽ không rời bỏ cô?Cấn thận lau sạch nước, Nguyễn Mộng nhẹ nhàng mà than một tiếng. Người béo, ngay cả làn da cũng thô ráp, lỗ chân lông thô to, dáng người không đẹp, có nam nhân nào sẽ thích nữ nhân như vậy?Buổi tối không có ăn cơm, thế nhưng cô cũng không cảm thấy vào áo ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện anh đã nằm ở trên Mộng có chút khẩn trương, cô có một loại cảm giác khó tả đối với anh. Nhưng Nguyễn Mộng đồng thời rất rõ ràng, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, anh cũng không thuộc về này cô không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng bản thân có thể buông tay ở thời điểm anh yêu cầu rời đi, không cần liều mạng phản đèn, Nguyễn Mộng tiến vào trong ổ chăn. Từ bên kia truyền lại nhiệt độ cơ thể của anh, Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân đi vào giấc gì đều không cần nghĩ, nhưng anh lại rất mau từ bên phải ôm lấy cô. Nguyễn Mộng liền phát hoảng, theo bản năng bật đèn, lại bị anh ngăn trở“… Cung Huuyền?”Vệ Cung Huyền nhíu mày, lúc trước mặc kệ anh không thích, cô cũng không bỏ tật xấu kêu anh là “Huyền”, hôm nay sao lại đổi tính?“Đừng bật đèn.”Thanh âm trầm thấp từ tính như khàn khàn mê người, nhưng Nguyễn Mộng so bất luận kẻ nào đều rõ ràng đây đều là thảy ấm áp, kỳ thực đều là chính cô ảo tưởng. Không mở đèn, chính là bởi vì anh không muốn nhìn đến thân thể của cô bóng đêm ôm cô, anh mới có thể ảo tưởng ôm người đàn bà kia.
Tác giả Lệ Ưu Đàm Thể loại hiện đại, trùng sinh, gương vỡ lại lành, sủng, sắc H Số chương 70 Chương PN 3 Chương Tình trạng Full Văn án Mở mắt ra, một mảnh tối đen. Trên giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi hại. Quay đầu nhìn vào kính trang điểm, bên trong hiện lên một gương mặt tái nhợt, phù thũng, giống như chỉ vừa chết đuối không lâu. Nơi này… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô không phải đã chết sao? Chết vì say rượu cùng sốc thuốc, cô còn nhớ rõ… Ấn tượng cuối cùng của cô trước khi chết là thấy ba chữ “Phòng cấp cứu.” Nhưng mà hiện tại vì sao cô lại ở chỗ này? Run run tay mở đèn ngủ, Nguyễn Mộng trừng mắt nhìn người trong gương mập mạp, phù thũng, vàng vọt, bộ dáng chưa già đã yếu như là bà chủ nhà hơn 30 tuổi. Nhưng cô rất rõ, đây là cô lúc 23 tuổi ! Từ sau khi cô bắt đầu hút thuốc phiện đã không còn béo như vậy. Nhưng mà cô béo hay không thì cũng có ai để ý ? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lâu như vậy, nam nhân kia cũng không liếc nhìn cô một cái. Cô không chịu ly hôn, không chịu thành toàn hắn cùng nữ nhân kia, hắn liền không còn trở về , cùng tình nhân ở bên ngoài vui vẻ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có! Tất cả mọi người đều cho rằng bọn hắn mới là một đôi, còn cô Nguyễn Mộng, vĩnh viễn đều là người bị ghét bỏ bị bỏ quên. Đứa nhỏ… Nói đến đứa nhỏ, cô cũng có một đứa nhỏ. Lúc ban đầu, cô còn hồn nhiên cho rằng đứa nhỏ có thể đổi trở về trái tim của nam nhân kia. Nhưng mà hắn lại chỉ yêu đứa nhỏ không thương cô, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đối với “Mẹ” bên ngoài kia còn tốt hơn với cô. Nguyễn Mộng, kiếp trước mi làm người quá thất bại rồi! Đừng bị văn án lừa tình, truyện này cực sủng, cực sắc, cực ngọt ngào và có chút cảm động sẽ làm bạn muốn rơi lệ, tuyệt đối không ngược. Đây là quá trình kể về một cô gái mập xấu xí hung dữ, bị chồng ruồng bỏ lâm vào thói hư tật xấu đến chết đi. Sau khi trọng sinh là quá trình từ cô mập biến thành mỹ nữ như thế nào. Còn nam chính là một người hướng nội, lạnh lùng chỉ biết công việc, lại vì sao biến thành thê nô, con đường từ Liễu Hạ Huệ đến Sói đói là như thế nào. Tính cách nữ chính Nguyễn Mộng thì hơi bạc nhược, nhút nhát và khép kín, Vệ Cung Huyền – nam chính – nhìn cô thì luôn nghĩ đến hình ảnh con thỏ trắng mềm mại, run rẩy trước miệng con sói đói là anh. Nói chung là kiểu nhân vật tiểu bạch thỏ và có thể khiến người đọc không thích nổi tính tình, hoặc cái nguyên nhân Cung Huyền yêu Nguyễn Mộng. Thậm chí có nhiều phân đoạn người đọc có thể thấy nữ chính toàn hoang tưởng ra sự lạnh lùng của nam chính, đóng vai nạn nhân trong khi chẳng thèm chăm sóc bản thân rồi bị phản bội lại còn đổ lỗi. Tuy vậy, đây là một câu chuyện không chỉ về tình yêu mà còn là quá trình thay đổi bản thân mỗi con người, yêu quý chính mình hơn và sáng suốt hơn để giữ gìn hạnh phúc. Nếu bạn thích ngọt ngào, sủng, sắc, đặc biệt là cái mác 20+ rất chất lượng đó thì nhảy hố cũng không tồi đâu.
Mở mắt ra, một mảnh tối giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi đầu nhìn vào kính trang điểm, bên trong hiện lên một gương mặt tái nhợt, phù thũng, giống như chỉ vừa chết đuối không này… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Cô không phải đã chết sao? Chết vì say rượu cùng sốc thuốc, cô còn nhớ rõ… Ấn tượng cuối cùng của cô trước khi chết là thấy ba chữ “Phòng cấp cứu.”Nhưng mà hiện tại vì sao cô lại ở chỗ này?Run run tay mở đèn ngủ, Nguyễn Mộng trừng mắt nhìn người trong gương mập mạp, phù thũng, vàng vọt, bộ dáng chưa già đã yếu như là bà chủ nhà hơn 30 cô rất rõ, đây là cô lúc 23 tuổi ! Từ sau khi cô bắt đầu hút thuốc phiện đã không còn béo như mà cô béo hay không thì cũng có ai để ý ? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lâu như vậy, nam nhân kia cũng không liếc nhìn cô một không chịu ly hôn, không chịu thành toàn hắn cùng nữ nhân kia, hắn liền không còn trở về , cùng tình nhân ở bên ngoài vui vẻ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có!Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ mới là một đôi, còn cô Nguyễn Mộng, vĩnh viễn đều là người bị ghét bỏ bị bỏ nhỏ… Nói đến đứa nhỏ, cô cũng có một đứa nhỏ. Lúc ban đầu, cô còn hồn nhiên cho rằng đứa nhỏ có thể đổi trở về trái tim của nam nhân mà hắn lại chỉ yêu đứa nhỏ không hề thương cô, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đối với “Mẹ” bên ngoài kia còn tốt hơn với Mộng, kiếp trước mi làm người thật quá thất bại rồi!Cô mang dép lê, với tay mở ngọn đèn phòng ngủ mờ nhạt, dưới bộ áo ngủ vẫn là một thân thể mập mạp ngu ngốc, quả thật khó phòng tắm đi ra, trên mặt cô còn đọng lại những giọt nước lạnh như băng. Nguyễn Mộng liếc nhìn cái đồng hồ báo thức tinh xảo Ngày 17 tháng là ngày 17 tháng 6 của mười năm sau thời gian cô tử Mộng còn nhớ rõ bản thân bay vật vờ ở không trung xem một nhà ba người bọn họ lẳng lặng nhìn chằm chằm di thể của bản thân. Không, là một nhà bốn người mới đúng, bởi vì con trai của cô cũng ở trong đó, không hề rơi một giọt nước đó cô đã nghĩNếu có thể sống lại một lần thì thật tốt, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn thi đại học B, cũng sẽ không thể gặp được anh, sẽ không thích anh, yêu thương anh, điên cuồng theo đuổi anh, dùng hết thủ đoạn để gả cho anh…Đem bản thân hại thành bộ dáng này, làm cho cha mẹ vì bản thân mà hổ thẹn, ngay cả cốt nhục duy nhất cũng xa có thể sống lại….Nguyễn Mộng run run mở cửa phòng ngủ, trên người vẫn mặc áo ngủ rộng rãi. Cô chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, nhìn mọi thứ vừa xa lạ vừa quen là thời điểm cô cùng anh kết hôn được ba năm, khi đó người phụ nữ kia vẫn còn chưa xuất hiện, cô cũng không có mang thai, anh đối với cô cũng không có lạnh lùng như phòng bếp vừa loạn vừa bẩn, lúc này tâm ý cô đã bắt đầu nguội kệ cô đã trả giá thế nào, người đàn ông kia vĩnh viễn đều mang nét mặt lãnh đạm, giống như cô chỉ là một người qua đường. Vì thế, cô liền bắt đầu điên cuồng, cái gì cũng không quản cái gì cũng không cố gắng, thầm nghĩ chỉ muốn làm bản thân tê liệt…Nguyễn Mộng dùng sức lắc đầu, đi đến cửa sổ phòng khách, kéo rèm cửa sổ! Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt của cô, giống như cho cô sinh mạng nhắm mắt lại, nước mắt không tự chủ chảy còn nhớ rõ, anh ngồi bên bàn ăn, cầm dao nĩa ăn. Anh cho tới bây giờ không ăn cơm Trung, bởi vì người phụ nữ kia yêu nhất là cơm Tây. Cô luôn chiều theo anh, thậm chí ngay cả bản thân cô muốn gì nhất cũng quên kia, lúc anh dùng bữa cô luôn đứng một bên, giống như người hầu. Cô cố gợi chuyện để nói cùng anh nhưng anh một chút cũng không cần. Anh lạnh lùng, mệt mỏi, đói bụng, thư kí của anh còn làm tốt hơn nên, Nguyễn Mộng, kỳ thực cô chỉ là người qua đường nhỏ bé mà thôi! Nhất là ở trong lòng 20 tuổi đến 33 tuổi, Nguyễn Mộng vẻn vẹn làm vợ anh mười ba năm. Trong đó, 5 năm đầu anh sống chung với cô, 5 năm sau, anh liền chuyển ra ngoài, hơn nữa còn muốn ly hôn với vô số người vợ bị chồng phản bội, cô chết sống không chịu ly hôn, nhưng cô thì có năng lực làm tổn thương đến ai?Người đàn bà kia không danh không phận, nhưng lại quang minh chính đại nhận sự tôn trọng của mọi người, còn cô là người vợ hợp pháp chỉ có thể ở trong góc che mặt, nước mắt theo khe hở chảy ra. Rõ ràng là một người mập mạp, nhưng lại cuộn mình ở góc tường một cách thê lương tuyệt sao cô không chết?Tại sao còn muốn cô sống thêm một lần?Nguyễn Mộng không biết đáp án, cũng không có người nói cho cô đáp khóc thật lâu thật lâu, giống như muốn đem nước mắt của kiếp trước một lần khóc hết. Qua thật lâu, thật lâu, cô mới đứng lên, hai chân đã tê cứng, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn rất thảy phát sinh trước kia, giống như một cơn ác mộng. Mà hiện tại, cô đang ở lúc ác mộng bắt đầu, cô có thể lựa chọn cho ác mộng tiếp tục hoặc làm cho nó dừng Mộng chọn vế trở về phòng ngủ, tỉ mỉ chọn lựa trong tủ quần áo, tất cả đều bình những năm cuối của kiếp trước, cô ra sức quét thẻ của anh, mua đủ loại vật phẩm, trang sức quần áo như tìm bồi thường từ lấy một cái váy đơn giản, kỳ thực thời điểm Nguyễn Mộng hai mươi ba tuổi không thích mộc mạc, nhưng là hiện tại… Cô đã ba mươi ba tuổi, so với anh hiện tại còn lớn hơn mấy tuổi, hiển nhiên không còn như bộ dáng lúc tóc cột lên, đã bốn giờ, dựa theo cuộc sống trước kia, lúc này… cô cần phải đi mua đồ ăn làm bữa vì anh sẽ về nhà lúc năm giờ thứ trước mắt hết thảy đều rất quen thuộc nhưng cũng thật xa khi anh dọn ra ngoài, Nguyễn Mộng liền không còn mua đồ ăn. Cô cho rằng bản thân cả đời sẽ không thấy được cảnh tượng này nữa, cho rằng bản thân cả đời liền xong khi ông trời cho cô sống thêm một chua đỏ đỏ, ớt xanh xanh, cà tím no đủ, từng bó cải thìa ngay ngắn chỉnh tề, rau cần sạch đầu tiên Nguyễn Mộng cảm thấy rau dưa trông thật đẹp. Cô cẩn thận chọn lựa, thái độ nghiêm túc cùng nhiệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại chọn chút thịt tươi, sau đó thanh toán tiền, trở về điểm đứng trước bãi đậu xe, cô trông thấy chiếc Audi quen thuộc. Trong lòng căng thẳng, anh đã trở lại?Nguyễn Mộng có chút luống cuống, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười mang theo cái giỏ đồ ăn vào thang máy. Càng tiếp cận cánh cửa kia, tim cô đập càng lúc càng run run nắm lấy chốt cửa rồi lại bỏ xuống, Nguyễn Mộng cắn môi, miệng đắng chát. Ngay lúc cô đưa tay lên thì cửa lại được mở ra từ bên đàn ông mở cửa cho cô cũng không liếc nhìn cô một cái, anh nhanh chóng xoay người, cô cảm thấy tim mình nhói đau chua bao lâu cô gặp qua anh?Là bao lâu không cùng anh chung sống dưới một mái nhà?Nguyễn Mộng ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn anh cao lớn quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn cô“Sao không đi vào?”“… A.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cố sức mang giỏ thức ăn đi vào. Trên tay bỗng dưng nhẹ đi, anh đã đem giỏ mang đi. “… Cám ơn.”Anh nhìn cô một cái, gật đầu, không nói gì. Thời điểm cùng cô ở chung, anh đều rất ít mở miệng, Nguyễn Mộng luôn luôn tưởng anh không thích nói mà sau này khi cô nhìn thấy anh cùng người đàn bà kia ở cùng nhau, cô mới hiểu rõ, anh không phải không thích nói chuyện, mà là không gặp được người hợp càng hiểu rõ, thật sự hiểu rõ, cô không phải người có thể làm cho anh vui vẻ nói sự, thật sự hiểu đồ ăn xếp vào tủ lạnh ngay ngắn, Nguyễn Mộng theo thói quen tìm tạp dề, nhưng phát hiện tạp dề thật bẩn thật ô nhìn người đàn ông đang ngồi đọc báo tại phòng khách, nhanh chóng lướt qua trước mặt anh trở về phòng ngủ tìm bộ váy dài mặc lên rồi trở lại Đã thật lâu thật lâu không có nấu rằng tài nấu nướng càng ngày càng giỏi, nhưng từ khi anh rời khỏi ngôi nhà này, cô cũng không thể tự tay làm một bữa cơm cho anh tới bản thân trước kia hồn nhiên ngây thơ, cho rằng bản thân gả cho anh là có thể cùng anh, hai người cùng nhau nấu cơm làm việc nhà, cho tới lúc chết cũng không thể bỏ đi ý tưởng xa xỉ tại, cô cảm thấy trước đây mình có bao nhiêu ngu lẳng lặng xắt ớt xanh, cà rốt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi chiều rất đơn giản, Nguyễn Mộng không có khẩu vị, cũng chỉ làm một phần cho thường xuyên ăn salad cà rốt cùng bít Mộng cũng thường nấu những món như vậy, trước giờ anh không chịu nếm thử món khác.“… Em không ăn sao?”Anh hỏi, tao nhã cầm lấy dao nĩa. Trong lòng có chút kinh ngạc, phải biết rằng trước đây, chỉ cần cô nấu cơm, nhất định phải kêu anh đi hỗ trợ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng giúp Mộng lắc lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười. Cô ngồi đó, si ngốc nhìn người đàn ông đối diện hỏi tượng trưng một câu cho có rồi bắt đầu dùng gặp anh, không điên cuồng, không đau khi anh rời đi cô liền bắt đầu hút thuốc phiện, say rượu, đánh mất chính mình. Hiện tại nhìn thấy anh, vẫn bộ dáng đơn giản đó, nhưng sao tâm cô lại vô cùng đau vẫn yêu anh, rất yêu rất yêu, yêu đến mức không thể kiềm chế. Cho nên, mới làm cho bản thân đi đến tình trạng hôm dùng xong bữa rất nhanh, dùng giấy lau khóe miệng sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Nguyễn Mộng nhìn theo bóng lưng anh, miệng không thốt nên trước kia không hiểu, cho nên luôn nói thật nhiều, mãi đến trước khi chết cô cũng vẫn không ngay tại một khắc khi bản thân chết đi, cô lại hiểu rõ thì ra anh không thích lặng thu dọn phòng bếp, Nguyễn Mộng chậm rãi đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ, ngây người một mình ngồi cạnh cái bàn ở phòng tới bây giờ, cô đều không thể tin được bản thân lại thật sự không lại có thêm một lần cơ hội.… Điều này có thể sao?Nhưng mà nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh, chân tay cô vẫn luống cuống như cũ. Hơn ba mươi tuổi, lúc đối mặt với anh, vẫn giống như một đứa trẻ cho tới bây giờ cũng không lo lắng cho cô, tựa như hiện tại. Cô ngồi ở nơi này hơn một giờ, anh lại sớm tắm rửa đến thư phòng xem văn Mộng nhắm mắt lại, chi cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, muốn khóc, cũng khóc không rõ ràng mới hai mươi ba tuổi, rõ ràng có cơ hội làm lại một lần nhưng đều là tuyệt vọng. Chỉ cần anh ở trước mặt cô, cô vĩnh viễn không thể hiện được vẻ mặt bình thản nhẹ bộ váy dài, Nguyễn Mộng chậm rãi đi vào phòng ngủ, tìm quần áo tắm rửa. Vòi hoa sen chảy xuống dòng nước ấm nhưng không cách nào làm ấm áp thân thể lạnh như băng của người cô tầng tầng lớp lớp những lớp mỡ thừa, lại nhìn vào tấm kính bên trong, cô trông thấy một người phụ nữ không rõ ngũ nhiên đối với tự tin trước kia cảm thấy không hiểu cùng buồn cười. Cô dựa vào cái gì cho rằng tim anh sẽ thuộc về cô? Lại dựa vào cái gì cho rằng bản thân gả cho anh, cả đời anh sẽ không rời bỏ cô?Cấn thận lau sạch nước, Nguyễn Mộng nhẹ nhàng mà than một tiếng. Người béo, ngay cả làn da cũng thô ráp, lỗ chân lông thô to, dáng người không đẹp, có nam nhân nào sẽ thích nữ nhân như vậy?Buổi tối không có ăn cơm, thế nhưng cô cũng không cảm thấy vào áo ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện anh đã nằm ở trên Mộng có chút khẩn trương, cô có một loại cảm giác khó tả đối với anh. Nhưng Nguyễn Mộng đồng thời rất rõ ràng, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, anh cũng không thuộc về này cô không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng bản thân có thể buông tay ở thời điểm anh yêu cầu rời đi, không cần liều mạng phản đèn, Nguyễn Mộng tiến vào trong ổ chăn. Từ bên kia truyền lại nhiệt độ cơ thể của anh, Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân đi vào giấc gì đều không cần nghĩ, nhưng anh lại rất mau từ bên phải ôm lấy cô. Nguyễn Mộng liền phát hoảng, theo bản năng bật đèn, lại bị anh ngăn trở“… Cung Huuyền?”Vệ Cung Huyền nhíu mày, lúc trước mặc kệ anh không thích, cô cũng không bỏ tật xấu kêu anh là “Huyền”, hôm nay sao lại đổi tính?“Đừng bật đèn.”Thanh âm trầm thấp từ tính như khàn khàn mê người, nhưng Nguyễn Mộng so bất luận kẻ nào đều rõ ràng đây đều là thảy ấm áp, kỳ thực đều là chính cô ảo tưởng. Không mở đèn, chính là bởi vì anh không muốn nhìn đến thân thể của cô bóng đêm ôm cô, anh mới có thể ảo tưởng ôm người đàn bà kia.
doc truyen su huyen dieu cua dinh menh