🪀 Thơ Tình Của Nguyễn Bính
Bài thơ: TƯƠNG TƯ CỦA NGUYỄN BÍNH "Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của giời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang,
Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ đã cụ thể hóa được cuộc sống vô thức của toàn nhân loại trong nhiều bài thơ tình yêu. Ông lý tưởng hóa tình yêu trong những bồn chồn, nhớ thương, day dứt.
Trong các nhà thơ mới, Xuân Diệu thì "mới nhất", còn Nguyễn Bính "quen nhất" trong khi Hàn Mặc Tử lại "lạ nhất". Về sắc điệu trữ tình, một người là "thi sĩ của tình yêu", một người là "thi sĩ của thương yêu" còn người kia là "thi sĩ của đau thương".
LS Phan Đào Nguyên ra mắt sách Mối Thâm Tình của Nguyễn Đình Chiểu Dành Cho "Quan Phan" Phan Thanh Giản nghiên cứu sử học của Việt Nam Cộng Sản diễn dịch theo "tư duy" của họ và cho rằng bài thơ điếu của cụ Nguyễn Đình Chiểu là bài châm biếm cụ Phan Thanh Giản
Và cũng như các nhà Thơ mới khác, thơ Nguyễn Bính có tiếng hát tình yêu song không mãnh liệt, dữ dội như tình yêu trong thơ Xuân Diệu, không tang thương như thơ tình Hàn Mặc Tử. Tình yêu trong thơ Nguyễn Bính chân thật và mộc mạc như tình yêu của người bình dân trong ca dao
Nguyễn Bính. ( Nhân kỷ niệm 30 năm ngày mất của nhà thơ Nguyễn Bính 20-1-1996) Thi sĩ Nguyễn Bính. Nhân một buổi hội thảo thơ 1932-1945, một độc giả hỏi : " Nếu cần phải chọn một câu thơ hay nhất để đại diện cho Thơ Mới ( thơ tiền chiến) , ông sẽ chọn câu thơ của
Thơ của Nguyễn Bính mang màu sắc mộc mạc giản dị mà chính ông tự nhận là "chân quê". Nhưng chính sự chân chất ấy đã tạo nên một lớp độc giả yêu thích thơ Nguyễn Bính. Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Tương tư Bài thơ Tương tư rút từ tập thơ Lỡ bước sang ngang. Đây là tập thơ nổi tiếng và tiêu biểu cho phong cách thơ Nguyễn Bính trước cách mạng.
Năm 2010 trên trang tienphong.vn Hoài Nam công bố bài Có một Nguyễn Bính thị thànhđã điểm qua một số nét tâm trạng của nhân vật trữ tình trong thơ ông khi đối diện với thành phố, mang lại gợi mở quý báu cho nghiên cứu vấn đề thành thị trong thơ Nguyễn Bính.
Nguyễn Khoa Điềm được đánh giá là một trong những gương mặt thơ tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ trẻ tài năng thời chống Mĩ cứu nước của dân tộc ta .Đọc các bài thơ được đưa vào học trong chương trình phổ thông vài thập niên gần đây của ông như :Mẹ và Quả; Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng
GqT3oD. Thơ tình Nguyễn Bính-một hồn thơ quen mà lạ. Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ nổi tiếng những thập niên 30 – 60 của thế kỷ trước trong văn học hiện đại Việt Nam. Ông có một phong cách thơ được nhiều thế hệ đương thời mến mộ, đặc biệt có nhiều bài tuy sáng tác trong phong trào Thơ Mới nhưng đậm chất trữ tình dân gian cả về nội dung lẫn hình thức thể sản thơ Nguyễn Bính nói chung, thơ tình Nguyễn Bính nói riêng đã được nhiều người quan tâm nghiên cứu về mặt nội dung và nghệ thuật….Và được đông đảo bạn đọc yêu thơ say thiệu một vài nét về tác giả Nguyễn BínhTuyển tập thơ tình Nguyễn Bính “sống” mãi cùng thời gianNhớ người trong nắngMùa đông đan áoMàu tím HuếNhớHôn nhau lần cuốiHoa với rượuThơ tình Nguyễn Bính tương tư một bóng hồngLỡ bước sang ngangHương cố nhânThư cho chịTương TưHôn Nhau Lần Cuối Em Với AnhChờ NhauNhớGiới thiệu một vài nét về tác giả Nguyễn BínhNguyễn Bính 1918 -1966 tên khai sinh là Nguyễn Trọng Bính có thời kì lấy tên Nguyễn Bính Thuyết, quê ở làng Thiện Vịnh xã Đông Hội nay là xã Cộng Hòa, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Nguyễn Bính xuất thân trong một gia đình nhà nho nghèo, sớm mồ côi mẹ, năm 10 tuổi phải theo anh lên Hà Nội kiếm Bính làm thơ khi mới 13 tuổi và sớm thể hiện tài năng sáng tác của mình. Năm 1943, ông vào Nam Bộ rồi ở lại tham gia kháng chiến chống Pháp. Năm 1954 ông tập kết ra Bắc và tiếp tục tham gia công tác báo chí văn khi phần lớn các thi sĩ cùng thời chịu ảnh hưởng của thơ phương Tây thì Nguyễn Bính lại tìm về với hồn thơ dân tộc và hấp dẫn người đọc bằng chính hồn thơ lối ví von mộc mạc mà duyên dáng mang phong vị dân gian, thơ Nguyễn Bính đem đến cho người đọc những hình ảnh thân thương của quê hương, đất nước và tình người đằm thắm, thiết tha. Vì thế, Nguyễn Bính được coi là thi sĩ đồng quê và có nhiều tác phẩm được truyền tụng rộng tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Bính trước Cách mạng Tâm hồn tôi 1937, Lỡ bước sang ngang 1940, Hương cố nhân 1941 Mười hai bến nước 1942, Cây đàn tì bà truyện thơ -1944; sau cách mạng có Ông lão mài gươm 1847, Gửi người vợ miền Nam 1955, Tiếng trống đêm xuân truyện thơ — 1958, Đêm sao sáng 1962, Cô Son chèo – 1961, Người lái dò sông Vị chèo – 1962…Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính “sống” mãi cùng thời gianSau đây xin giới thiệu cùng quý độc giả tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính hay nhất, được đông đảo bạn đọc yêu thích. Hãy trải lòng cùng nó để cảm nhận hết vẻ đẹp,nét tình tứ trong mỗi lời thơ bạn nhé !Nhớ người trong nắngHà Nội có hồ loạn tiếng ve,Nắng dâng làm lụt cả trưa hè,Năm xưa, một buổi đang mưa lụtTôi tiễn chân người sang biệt buổi về đây, sầu lại sầuNgười xa vời quá, ai thương đâu!Tôi đi ngửa mặt trên hè vắngXem những cành cây nó cưới nhung trắng xoá cả mây trời,Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi?Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hếtLấy gì phảng phất được màu môi?Có một trai hiền, một gái xinhNgang qua, chừng giữa chuyện ân tìnhTrai cười “Bữa ấy mình toan giữMãi dấu môi son giữa má mình…”Cây bỗng thưa dần, bóng dãn raQuanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà,Hồn này lãng đãng trôi trong nắngCho được trôi về bến Trữ La!Mùa đông đan áoĐã quyết không… không… được một ngàyRồi yêu mất cả buổi chiều nayChiều nay bướm trắng ra nhiều quá!Không biết là mưa hay nắng đây?Lâu nay tôi thấy ở lòng tôiNhư có tơ vương đến một ngườiNgười ấy, nhưng mà tôi chả nóiTôi đành ngậm miệng nữa mà quen ngậm miệng với tình xưaTình đã sang sông đã tới bờTình đã trao tôi bao oán hậnVà đem đi cả một thuyền có năm năm đã vội tàn,Có nàng đan mãi áo len nàng áo đỏ đi qua đấy,Hương đượm ba ngày hương chưa hương đượm mãi ở hồn tôi,Tôi biết là tôi yêu mất rồi!Tôi biết từ đây tôi khổ lắm,Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!Tất cả mùa đông đan áo lenCho người cho tất cả người quenCòn tôi người lạ, tôi người lạ,Có cũng nên mà không cũng đã bao la, hận đã nhiềuCớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?Tôi đi mãi mãi con đường ấyQua lại hôm nay, sáng lại tím HuếThôi thế là em cách biệt rồi!Đường đi mỗi bước lại xa xôiTim tím rừng chiều, tim tím núiTim tím chiều hôm, tim tím maiBan chiều tim tím nhớ mong nhauĐêm tối kìa em tím rất nhiềuAnh cúi xuống hôn màu tím giấyThư về em, tím nét thương đauMai mốt rồi đây lầm cát bụiAnh lại đường xa trải kiếp ngườiTim tím rừng chiều, tim tím núiChiều hôm nhiều tím thế em ơi!NhớVí chăng nhớ có như tơ nhỉEm thử quay xem được mấy vòngVì chăng nhớ có như vừng nhỉEm thử lào xem được mấy thưng!Anh ơi! Em nhớ em không nóiNhớ cứ đầy lên cứ rối lênTừ đấy về đây xa quá đỗiĐường đi bằng ngựa hay bằng thuyềnGieo thoi gieo thoi lại gieo thoiNhớ nhớ mong mong mãi mãi rồiThoi ạ làm sao thoi lại cứĐi về giăng mắc để trêu tôi?Hôm qua chim khách đậu trên cànhKêu mãi làm em cứ tưởng anhNội nhật hôm qua về tới bếnAi ngờ chim khách cũng không linh!Anh bốn mùa hoa em một bềAnh muôn quán trọ, em thâm khuêMay còn hơn được ai sương phụLà nhớ người đi có thể nhau lần cuốiCầm tay anh khẽ nóiKhóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuốiEm về đi, anh đi …Rồi một hai ba năm,Danh thành anh trở lại,Với em anh chăn tằm,Với em anh dệt sẽ là vợ chồng,Sẽ yêu nhau mãi se sợi chỉ hồng,Sẽ hát câu ân và em sẽ sốngTrong một mái nhà trúc thưa làm cổng,Lấy tơ liễu làm lời anh em hỡi!Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuối,Em về đi, anh đi…Hoa với rượuThấy rét u tôi bọc lại mền,Cô hàng cất rượu ủ thêm men,Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,Say cả tư mùa cho khách nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi,Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi .Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,Người ta bắt chước chị người ta!Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau .Hí hửng bảo nhau “Thơm đấy chứ,Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”Một tối nhà Nhi có giỗ thầy,Chị Nhi cho uống rượu cay cay,Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứaMặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài,Bất đồ ngủ đến sáng ngày Nhi cứ chế làm sao ấy,Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn Nhi thường nói với u tôi“–Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!”U tôi cười đáp ngay như thật“Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”Thuở ấy làm sao thật thái bình,Trai hiền bạn với gái đồng say men rượu thơm hoa rụng,Tràn những thơ ngây, ngập cảm thế mà rồi cách biệt nhau,Nhà Nhi không biết chuyển đi đâu .Mình tôi giời bắt làm thi sĩ,Mẹ mất khi chưa bạc mái lại vườn cam, bỏ mái gianh,Tôi đi dan díu với kinh thơm mơ mãi vườn tiên giới,Chuốc mãi men say rượu ái ái tình kia thành thuốc độc,Vườn trần theo bướm phấn hương tôi sa mạc, ôi sa mạc,Hoa hết thơm rồi rượu hết sầu nghìn tủi mình tôi chịu,Ba bốn năm rồi năm sáu vụng mỗi lần tôi nhớ lại,Men nồng gạo nếp nước hoa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi,Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ,Mộng ngát duyên lành cũng bỏ ở nơi nào dưới mái tranh,Chị em Nhi vẫn sốn yên Nhi cất rượu cho Nhi bán,Hồn vẫn trong và mộng vẫn xưa con bé Nhi còn đẹp,Huống nữa giờ Nhi đã đến tháng mươi mười lăm buổi chợ,Cho người thiên hạ phải say chị em Nhi ở mấy nhà?Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?Vườn có trồng cam có nở hoa?Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng,Thực ra có phải thế này Nhi đã lấy chồng năm trước,Nhi đến năm sau lại lấy chồng?Ước gì trên bước đường lưu lạc,Một buổi chiều nào lạnh gió mưa,Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ,Giật mình tôi thấy tiếng Nhi bên lò rượu đêm hôm đó,Nhi rót đưa tôi nước rượu lại ngày xưa mà thẹn lại,Ngậm ngùi hai đứa uống chung kể “U tôi đã mất rồi,Cửa nhà còn có một mình tôi …”Nhi rằng “Ngày trước u thường nóiHai đứa mình trông đến đẹp đôi …”“Chị em mới lấy chồng năm trước,Chồng chị trồng cam ở mé ở mình đây nhà trống trải,Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông …”Như truyện Tương Như và Trác ThịĐưa nhau về ở đất Lâm CùngVườn xuân trắng xóa hoa cam với em Nhi kết vợ cất kỹ ngon, men ủ khéo,Say người thiên hạ lại say nhau .Chiều chiều hai đứa sang thăm chị,Chồng hái hoa cho vợ giắt ôi! Là mộng hay là thực?Là thực hay là mộng bấy lâu?Hai đứa sống bằng hoa với rượu,Sống vào trời đất, sống cho mộng mà thôi, mộng mất thôi,Hoa thừa rượu ế, ấy tình rồi vườn cũ hoa cam rụng,Gặp lại nhau chi muộn lắm tình Nguyễn Bính tương tư một bóng hồngThơ tình Nguyễn Bính mang vẻ chân quê nhưng không kém phần nồng nàn,tha thiết. Một thi sĩ đượm chất hồn quê nhưng khi hóa thân vào những chàng trai,cô gái trong chuyện tình cảm cũng dào dạt,mãnh liệt chẳng kém cạnh gì Xuân Diệu. Cùng chia sẻ chùm thơ tình hay sau đây để cảm nhận bạn nhé !Lỡ bước sang ngangEm ơi! em ở lại nhàVườn dâu em đốn, mẹ già em thươngMẹ già một nắng hai sươngChị đi một bước trăm đường xót xaCậy em, em ở lại nhàVườn dâu em đốn, mẹ già em thươngHôm nay xác pháo đầy đườngNgày mai khói pháo còn vương khắp làngChuyến này chị bước sang ngangLà tan vỡ giấc mộng vàng từ đâyRượu hồng em uống cho sayVui cùng chị một vài giây cuối cùngRồi đây sóng gió ngang sôngĐầy thuyền hận, chị lo không tới bờMiếu thiêng vụng kén người thờNhà hương khói lạnh chị nhờ cậy emĐêm qua là trắng ba đêmChị thương chị kiếp con chim lìa đànMột vai gánh lấy giang san…Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thươngMắt quầng tóc rối tơ vươngEm còn cho chị lược gương làm gì!Một lần này bước ra điLà không hẹn một lần về nữa đâuCách mấy mươi con sông sâuVà trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênhCũng là thôi cũng là đànhSang sông lỡ bước riêng mình chị sao?Tuổi son nhạt thắm phai đàoĐầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!Em đừng khóc nữa em ơi!Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!Một đi bảy nổi ba chìmTrăm cay nghìn đắng con tim héo dầnDù em thương chị mười phầnCũng không ngăn nổi một lần chị điChị tôi nước mắt đằm đìaChào hai họ để đi về nhà aiMẹ trông theo, mẹ thở dàiDây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ranTôi ra đứng tận đầu làngNgùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…Trời mưa ướt áo làm gì?Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồngNgười ta pháo đỏ rượu hồngMà trên hồn chị một vòng hoa tangLần đầu chị bước sang ngangTuổi son sông nước đò giang chưa tườngỞ nhà em nhớ mẹ thươngBa gian trống, một mảnh vườn xác xơMẹ ngồi bên cửi xe tơThời thường nhắc “- Chị mày giờ ra sao?”Chị bây giờ… nói thế nào?Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoangChị từ lỡ bước sang ngangTrời dông bão giữa tràng giang lật thuyềnXuôi dòng nước chảy liên miênĐưa thân thế chị tới miền đau thươngMười năm gối hận bên giườngMười năm nước mắt bữa thường thay canhMười năm đưa đám một mìnhĐào sâu chôn chặt mối tình đầu tiênMười năm lòng lạnh như tiềnTim đi hết máu mà duyên không vềNhưng em ơi! một đêm hèHoa xoan nở, xác con ve hoàn hồnDừng chân trên bến sông buồnNhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sangĐoái thương thân chị lỡ làngĐoái thương phận chị dở dang những ngàyRồi… rồi chị nói sao đây?Em ơi! nói nhỏ câu này với em…Thế rồi máu trở về timDuyên làm lành chị duyên tìm về môiChị nay lòng ấm lại rồiMối tình chết đã có người hồi sinhChị từ dan díu với tìnhĐời tươi như buổi bình minh nạm vàngTim ai khắc một chữ “nàng”Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theoNhưng yêu chỉ để mà yêuChị còn dám ước một điều gì hơnMột lầm hai lỡ keo sơnMong gì gắn lại phím đờn ngang cungRồi đêm kia lệ ròng ròngTiễn đưa người ấy sang sông, chị vềTháng ngày qua cửa buồng theChị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùaÚp mặt vào hai bàn tayChị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm– Đã đành máu trở về timNhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồNgười đi xây dựng cơ đồChị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuânNgười đi khoác áo phong trầnChị về may áo liệm dần nhớ thươngHồn trinh ôm chặt chân giườngĐã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngâyNăm xưa đêm ấy giường nàyNghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa?Thế là tàn một giấc mơThế là cả một bài thơ não nùngTuổi son má đỏ môi hồngBước chân về đến nhà chồng là thôiĐêm qua mưa gió đầy giờiMà trong hồn chị có người đi quaEm về thương lấy mẹ giàĐừng mong ngóng chị nữa mà uổng côngChị giờ sống cũng bằng khôngCoi như chị đã ngang sông đắm cố nhânThuở trước loài hoa chửa biết cườiVô tình con bướm trắng sang chơiKhác nào tôi đã sang chơi đấyRước bướm dừng chân. Hoa hé đấy loài hoa mới biết cườiCũng như nàng mới biết yêu tôiHoa yêu dấu bướm cho nên bướmQuả quyết yêu hoa đến trọn dạy nàng yêu? Có phải làNào ngờ hư đến thế là hoa!Hoa đi đón rước bao nhiêu bướmTừ bướm xuân xanh đến bướm chỉ thèm yêu lấy một lầnCó người đi giữa xứ mùa xuânThấy con bướm trắng bay thơ thẩnÝ hẳn đi tìm hương cố cho chịViết cho chị cánh thư nàyMột đêm lữ thứ em say rượu cầnNhớ người cách một mùa xuânHình như người đã một lần sang sôngỒ! Say! Thương nhớ vô cùngRượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!Làm sao giấc ngủ không dàiSao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?Làm sao em sống như thừaCố đem men rượu tẩm vừa lòng đauKể từ hai đứa thôi nhauEm thường chả có đêm nào không saySao em đơn chiếc thế này ?Sao em lại khóc như ngày chị đi …?Ở đây còn có vui gì!Vườn dâu xa lắm! lối về chị xaCon đường sang xóm Trữ LaCách một ngày ngựa, cách ba ngày đòLúc này em nghĩ mà loCứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!Hôm qua có chuyến đò xuôiToan về Hà Nội lại thôi không vềEm trồng được một cây lêHẹn bốn năm nữa thì về hái hoaNhưng là vườn đất người taMình là khách trọ một vài đêm thôiSáng mai có lẽ em xuôiNếu không đãng trí và trời không mưaNhưng mà khăn gói gió đưaLại về Hà Nội thì chưa muốn vềĐò thuê, ngày ngựa cũng thuêSang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sôngỒ! Say! Thương nhớ vô cùngRượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?Tương TưThôn Đoài ngồi nhớ thôn ĐôngMột người chín nhớ mười thương một ngườiGió mưa là bệnh của trờiTương tư là bệnh của tôi yêu nàngHai thôn lại chung một làngCớ sao bên ấy chẳng sang bên nàyNgày qua ngày lại qua ngàyLá xanh nhuộm đã thành cây lá vàngBảo rằng cách trở đò ngangKhông sang là chẳng đường sang đã đànhNhưng đây cách một đầu đìnhCó xa xôi mấy mà tình xa xôi?Tương tư thức mấy đêm rồiBiết cho ai, hỏi ai người biết cho?Bao giờ bến mới gặp đòHoa khuê các, bướm giang hồ gặp em có một giàn giầuNhà tôi có một hàng cau liên phòngThôn Đoài ngồi nhớ thôn ĐôngCau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào?Hôn Nhau Lần CuốiCầm tay anh khẽ nóiKhóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuốiEm về đi, anh đi …Rồi một hai ba năm,Danh thành anh trở lại,Với em anh chăn tằm,Với em anh dệt sẽ là vợ chồng,Sẽ yêu nhau mãi se sợi chỉ hồng,Sẽ hát câu ân và em sẽ sốngTrong một mái nhà trúc thưa làm cổng,Lấy tơ liễu làm lời anh em hỡi!Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuối,Em về đi, anh đi … Em Với AnhLòng em như quán bán hàngDừng chân cho khách qua đàng mà thôiLòng anh như mảng bè trôiChỉ về một bến chỉ xuôi một chiềuLòng anh như biển sóng cồnChứa muôn con nước nghìn con sông dàiLòng em như chiếc lá khoaiĐổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêuLòng anh như hoa hướng dươngTrăm nghìn đổ lại một phương mặt trờiLòng em như cái con thoiThay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn NhauLáng giềng đã đỏ đèn đâuChờ em chừng giập miếng giầu em sangĐôi ta cùng ở một làngCùng đi một ngõ vội vàng chi anhEm nghe họ nói mong manhHình như họ biết … chúng mình với nhauAi làm cả gió đắt cauMấy hôm sương muối cho giầu đổ chăng nhớ có như tơ nhỉEm thử quay xem được mấy vòngVì chăng nhớ có như vừng nhỉEm thử lào xem được mấy thưng!Anh ơi! Em nhớ em không nóiNhớ cứ đầy lên cứ rối lênTừ đấy về đây xa quá đỗiĐường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoiNhớ nhớ mong mong mãi mãi rồiThoi ạ làm sao thoi lại cứĐi về giăng mắc để trêu tôi?Hôm qua chim khách đậu trên cànhKêu mãi làm em cứ tưởng anhNội nhật hôm qua về tới bếnAi ngờ chim khách cũng không linh!Anh bốn mùa hoa em một bềAnh muôn quán trọ, em thâm khuêMay còn hơn được ai sương phụLà nhớ người đi có thể đây là những bài thơ tình Nguyễn Bính mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Qua đó bạn cũng có thể bắt gặp được hình ảnh của mình trong những câu thơ. Hơn nữa mọi cung bậc cảm xúc đều sẽ được chuyển tải một cách sâu sắc nhất. Thêm vào đó bạn cũng sẽ hiểu thêm về phong cách của con người tài hoa này. Chúc bạn có được những phút giây thư giãn thoải mái bên tập thơ Nguyễn Bính hay nhất. Thơ Hay - Tags thơ Nguyễn Bính, thơ tình hayTuyển tập thơ Nguyễn Bính diễn tả mối tình quê thơ và mộngTuyển tập thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc – một hồn thơ quen mà lạNhững bài thơ hay nhất của Nguyễn Bính – sự lãng mạn từ tâm hồnTuyển tập thơ chế độc Hot nhất, thu hút hàng triệu người xemTẬP thơ tình Xuân Quỳnh hay nhất, “sống” mãi cùng thời gianChọn lọc 99+ bài thơ về ông bà hay, ý nghĩa tình cảm dạt dào[Tuyển Tập] thơ chế ngắn hay, hài hước, bá đạo của giới trẻTẬP thơ tình Xuân Quỳnh hay nhất, “sống” mãi cùng thời gianTập thơ tình lục bát ngọt ngào,sâu lắng,đong đầy cảm xúcChùm thơ tình yêu vui,hài hước,dí dỏm mới cập nhậtTuyển tập thơ hay về biển lãng mạn,cảm xúc,đong đầy nỗi nhớTop 100 bài thơ hay Việt Nam”sống”mãi cùng thời gianTẬP thơ hay ngắn gọn về tình yêu, cuộc sống dạt dào xúc cảmTuyển tập thơ tình mùa thu lãng mạn,đong đầy cảm xúc
Người ta thường ưu ái gọi Nguyễn Bính là nhà thơ của làng quê Việt Nam. Ở mỗi tác phẩm, chúng ta sẽ cảm nhận được “chất quê”, vừa trữ tình, vừa lắng đọng, chứa nhiều nỗi niềm. Ngay sau đây, bạn hãy cùng THECOTH điểm lại một số tác phẩm xuất sắc nhất của Nguyễn Bính nhé ! Đôi nét về tiểu sử cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Nguyễn Bính Nguyễn Bính được biết đến là một nhà thơ vô cùng nổi tiếng ở nước ta, nhất là ở thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Các tác phẩm của ông đã đóng góp lớn cho nền thơ ca Việt Nam bấy giờ. Với đặc trưng giản dị, gần gũi, hồn nhiên tựa ca dao trữ tình, thơ Nguyễn Bính luôn được yêu thích qua năm tháng. Tiểu sử Nguyễn Bính sinh ngày 13-2-1918 với tên thật là Nguyễn Trọng Bính tại xóm Trạm, thôn Thiện Vịnh, xã Đồng Đội nay là xã Cộng Hòa, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Ông sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố làm nghề dạy học, mẹ xuất thân từ một gia đình khá giả. Trong suốt 30 năm, Nguyễn Bính dành thời gian sáng tác rất nhiều thể loại có thể kể đến như thơ, kịch, truyện thơ… Ông cống hiến cho nền Văn Học Việt Nam với một khối lượng tác phẩm khổng lồ có thể kể đến những tác phẩm nổi bật như Tương tư, Chân quê, Tâm hồn tôi, Hương cố nhân, Trả ta về, Gửi người vợ miền Nam, Truyện Tỳ Bà, Mười hai bến nước, Ông lão mài gươm, Chiến dịch mùa xuân, Một nghìn cửa sổ,… Phong cách sáng tác Khi nhắc đến cái tên Nguyễn Bính, người ta nghĩ ngay đến nhà thơ lãng mạn của làng quê Việt Nam. Các tác phẩm của Nguyễn Bính rất đa dạng và phong phú với khối lượng tác phẩm đồ sộ chúng ta có thể chia ra làm hai dòng đó là “lãng mạn” và “cách mạng”. Cái tình, cái lãng mạn luôn xuất hiện trong thơ của ông. Nét đằm thắm, dung dị, thiết tha mà đậm sắc hồn dân tộc mang lại sự gần gũi với người đọc. Sau đây, THECOTH xin giới thiệu cùng bạn đọc yêu thơ, Top 10 bài thơ Nguyễn Bính hay nhất, đi cùng năm tháng. Bạn theo dõi nhé ! Gặp Nhau Bữa nay trở rét rồi đâyTôi còn ở lại trên này với anhBốn bề rừng rậm non xanhBơ vơ hai cái chung tình gặp mình còn có gì đâuSống trong đau khổ đi vào sầu thươngRuột tằm đứt cả tơ vươngÁi ân sang đến nửa đường lại thôiRượu còn rót nữa anh ơi!Uống cho say nữa say rồi thương chừng mưa suốt canh thâuĐêm nay mình khóc phải đâu xa nhà.Trời xanh còn khóc nữa là! Hành phương Nam Trích đoạn “Đôi ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời hoa rượu nở Mà ta với người buồn vậy thay Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu Mà không uống cạn mà không say Lời thề buổi ấycầu Tư Mã Mà áo khinh cừukhông ai may Người giam chí lớn vòng cơm áo Ta trí thân vào nợ nước mây Ai biết thương nhau từ buổi trước Bây giờ gặp nhau trong phút giây Nợ thế chưa trả tròn một món Sòng đời thua đến trắng hai tay Quê nhà xa lắc, xa lơ đó Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay…” Chuyến du hành của tác giả vào đất Sài Gòn thực tế không phải là chuyến du lịch dễ dàng, thỏa sức vui chơi. Bởi sự thiếu thốn đã kìm hãm ý chí làm việc lớn. Nếu như mục đích vào phương Nam của Nguyễn Bính và người bạn là đi làm ăn xa, chắc chắn không thể đạt được thắng lợi. Nhưng chúng ta có thể thấy được giọng thơ hào sảng về sự phiêu bạt giang hồ trở thành động cơ thúc đẩy đôi bàn Nam tiến riêng tư của chính họ. Tâm hồn thi sĩ rất phong cách của Nguyễn Bính Tâm hồn tôi “Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh Không xua tay nhưng nàng đã vô tình Hất ly rượu hồn tôi qua cửa sổ...” Bài thơ “Tâm hồn tôi” tái hiện nỗi niềm khi bị thất tình của tác giả. Từng câu thơ đã cho thấy sự tổn thương, buồn bã của nhà thơ trước sự cự tuyệt của người trong mộng. Cái quạt “Cái quạt mười tám cái nan Anh phất vào đấy muôn vàn nhớ nhung Gió sông, gió núi, gió rừng Anh niệm thần chú thì ngừng lại đây. Gió Nam Bắc, gió Đông Tây Hãy hầu công chúa thâu ngày, thâu đêm Em ơi công chúa là em Anh là quan trạng đi xem hoa về Trên giời có vẩy tê tê Đôi bên ước thề duyên hãy tròn duyên Quạt này trạng để làm tin Đêm nay khép mở tình duyên với nàng.” Tại các làng quê Việt Nam, từ ngàn đời xưa đã hình thành nhiều làng nghề, nghệ nhân làm quạt, tập trung chính ở vùng quê đồng bằng Bắc Bộ. Qua những thăng trầm quê hương, làm quạt vẫn phát triển, gắn bó với làng quê. Thơ Nguyễn Bính đã thể hiện sự thân quen, gần gũi của cái quạt. Đồng thời, nhà thơ còn mượn hình hảnh này để thể hiện nỗi nhớ đối với người yêu. Cái quạt là tác phẩm mang đến sâu lắng, trữ tình thu hút Gái xuân “Em như cô gái hãy còn xuân, Trong trắng thân chưa lấm bụi trần, Xuân đến, hoa mơ, hoa mận nở. Gái xuân giũ lụa trên sông Vân. Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng. Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng, Đôi tám xuân đi trên mái tóc. Đêm xuân cô ngủ có buồn không?” Mùa xuân là mùa của những lễ hội, mùa của lứa đôi trao nhau lời hẹn ước. Đây cũng là thời điểm dành cho cảm xúc thơ ca, khiến tâm hồn các thi sĩ trở nên thăng hoa. Ở “Gái xuân” bạn sẽ cảm nhận được chất thanh bình tại các làng quê Việt. CHÙM thơ Nguyễn Bính về tình yêu lãng mạn, tình tứ Đề tài tình yêu cũng là một đề tài lớn trong thơ Nguyễn Bính. Những bài thơ về tình yêu của ông mang vẻ đẹp nhẹ nhàng, tình tứ những không kém phần lãng mạn. Sau đây là một số bài thơ hay của ông về đề tài này. Lỡ bước sang ngang “- Em ơi, em ở lại nhà,Vườn dâu em đốn, mẹ già em già một nắng hai sương,Chị đi một bước trăm đường xót em, em ở lại nhà,Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương. Hôm nay xác pháo đầy đường,Ngày mai khói pháo còn vương khắp này chị bước sang ngangLà tan vỡ giấc mộng vàng từ hồng em uống cho say,Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.Rồi đây sóng gió ngang sông,Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờMiếu thiêng vụng kén người thờ,Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy qua là trắng ba đêm,Chị thương chị, kiếp con chim lìa vai gánh lấy giang san...Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ quầng, tóc rối tơ vương,Em còn cho chị lược gương làm gì!Một lần này bước ra đi,Là không hẹn một lần về nữa mấy mươi con sông sâu,Và trăm nghìn vạn dịp cầu chênh là thôi... cũng là đành...Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao?Tuổi son nhạt thắm phai đào,Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!Em đừng khóc nữa, em ơi!Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!Một đi bẩy nổi ba chìm,Trăm cay, ngàn đắng, con tim héo em thương chị mười phần,Cũng không ngăn nổi một lần chị đi.” Chị tôi nước mắt đầm đìa,Chào hai họ để đi về nhà ai...Mẹ trông theo, mẹ thở dài,Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ra đứng ở đầu làng,Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa. II Trời mưa ướt áo làm gì?Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy ta pháo đỏ rượu hồng,Mà trên hồn chị một vòng hoa đầu chị bước sang ngang,Tuổi son sông nước đò giang chưa nhà, em nhớ mẹ thương,Ba gian trống, một mảnh vườn xác ngồi bên cửi xe tơ,Thời thường nhắc Chị mày giờ ra sao?“- Chị bây giờ”... Nói thế nào?Bướm tiên khi đã lạc vào vườn từ lỡ bước sang ngang,Trời dông bão, giữa tràng giang, lật dòng nước chảy liên miên,Đưa thân thế chị tới miền đau năm gối hận bên giường,Mười năm nước mắt bữa thường thay năm đưa đám một mình,Đào sâu chôn chặt mối tình đầu năm lòng lạnh như tiền,Tim đi hết máu, cái duyên không về. “Nhưng em ơi, một đêm hè,Hoa xoan nở, xác con ve hoàn chân trên bến sông buồn,Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến thương, thân chị lỡ thương phận chị dở dang những rồi... chị nói sao đây!Em ơi, nói nhỏ câu này với em......Thế rồi máu trở về tim,Duyên làm lành chị duyên tìm về nay lòng ấm lại rồi,Mối tình chết đã có người hồi từ dan díu với tình,Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng. “Tim ai khắc một chữ “nàng”Mà tim chị một chữ “chàng” khắc yêu chỉ để mà yêu,Chị còn dám ước một điều gì lầm hai lỡ keo sơn,Mong gì gắn lại phím đờn ngang đêm kia, lệ ròng ròng,Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về.“Tháng ngày qua cửa buồng ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa.” III Úp mặt vào hai bàn tay,Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm. “- Đã đành máu trở về tim,Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang đi xây dựng cơ đồ...Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh đi khoác áo phong trần,Chị về may áo liệm dần nhớ trinh ôm chặt chân giường,Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ xưa đêm ấy giường này,Nghiến răng... nhắm mắt... cau mày... cực chưa!Thế là tàn một giấc mơ,Thế là cả một bài thơ não nùng!Tuổi son má đỏ môi hồng,Bước chân về đến nhà chồng là thôi!Đêm qua mưa gió đầy giời,Trong hồn chị, có một người đi qua... Em về thương lấy mẹ già,Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng giờ sống cũng bằng không,Coi như chị đã ngang sông đắm đò.” Tác phẩm tái hiện nỗi đau day dứt về số phận của người phụ nữ khi bị thói đời, hủ tục của chế độ xưa đã kìm ép cuộc đời. Vì thế, khiến họ phải lỡ bước sang ngang, đau đớn và dằn vặt khôn nguôi. Những vần thơ này khiến người đọc dấy lên niềm xúc động mà không thể nói thành lời. Đó là sự thương cảm dành cho luật lệ hà khắc, từng câu thơ xé lòng đã chạm vào trái tim mỗi người. Thơ Nguyễn Bính đại diện số phận người phụ nữ trong chế độ xưa cũ Những bóng người trên sân ga Những cuộc chia lìa khởi tự đây,Cây đàn sum họp đứt từng đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,Lần lượt theo nhau suốt tối ngày... Có lần tôi thấy hai cô bé,Sát má vào nhau khóc sụt bóng chung lưng thành một bóng,“- Đường về nhà chị chắc xa xôi?” Có lần tôi thấy một người yêu,Tiễn một người yêu một buổi chiều,Ở một ga nào xa vắng lắm!Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu. Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,Họ giục nhau về ba bốn bận,Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu. Có lần tôi thấy vợ chồng ai,Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,Chị mở khăn giầu, anh thắt lại“- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!” Có lần tôi thấy một bà già,Đưa tiễn con đi trấn ải chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,Lưng còng đổ bóng xuống sân ga. Có lần tôi thấy một người đi,Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,Một mình làm cả cuộc phân ly. Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,Những bàn tay vẫy những bàn tay,Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,Buồn ở đâu hơn ở chốn này? * Tôi đã từng chờ những chuyến xe,Đã từng đưa đón kẻ đi nhà ga ấy, sân ga ấy,Chỉ để cho lòng dấu biệt ly? Hà Nội, 1937 Là một trong những tác phẩm thơ Nguyễn Bính đặc sắc mà thecoth muốn giới thiệu đến bạn. Tác giả đã lựa chọn sân ga và hình ảnh con tàu để diễn ra những cuộc chia ly đau đến xé lòng. Sự chia ly ở đây có tình yêu, có gia đình, có bạn bè. Thậm chí đôi khi còn là sự chia ly đối với chính bản thân mình. Hình tượng sân ga ở đây có khi rất thực, nhưng cũng lại trở thành ẩn dụ cho sân ga trong lòng Nguyễn Bính và người đọc. Cuộc chia ly của những bóng người ở sân ga Cô hái mơ “Thơ thẩn đường chiều một khách thơ Say nhìn xa rặng núi xanh lơ Khí trời lặng lẽ và trong trẻo Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ Hỡi cô con gái hái mơ già Cô chửa về ư? Đường thì xa Mà cái thoi ngày như sắp tắt Hay cô ở lại về cùng ta? Nhà ta ở dưới gốc cây dương Cách động Hương Sơn nửa dặm đường Có suối nước trong tuôn róc rách Có hoa bên suối ngát đưa hương Cô hái mơ ơi! Chả giả lời nhau lấy một lời Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi...” Bài thơ là nỗi lòng của chàng trai vô tình phải lòng cô gái xa lạ, để rồi ngẩn ngơ tương tư mãi. Đồng thời cũng là bức tranh phác họa làng quê yên bình với những cảnh đẹp giản dị. Đây là một bài thơ đơn giản về nghệ thuật, chân thành về nội dung, song vẫn đủ để níu kéo trái tim độc giả. Tương tư “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của giời Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang, Không sang là chẳng đường sang đã đành. Nhưng đây cách một đầu đình, Có xa xôi mấy cho tình xa xôi... Tương tư thức mấy đêm rồi, Biết cho ai, hỏi ai người biết cho! Bao giờ bến mới gặp đò? Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau? Nhà em có một giàn giầu Nhà anh có một hàng cau liên phòng Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?” So với trường phái thơ đương thời lãng mạng, chất thơ của Nguyễn Bính hội tụ đầy hồn quê, thấm đượm “hương đồng gió nội”, từ đó, tạo ra sự khác lạ. Điều đó được thể hiện rõ nét nhất thông qua “Tương tư”. Sức hấp dẫn mà bài thơ khiến người đọc thổn thức không chỉ ở câu chuyện tình yêu đôi lứa. Mà còn ở tấm lòng tác giả đối với quê hương, cảnh vật, sự nâng niu trân trọng nghệ thuật dân tộc. Mỗi câu thơ đều mang sắc thái ca dao dân gian thuần túy, mộc mạc, thể hiện hồn thơ bình dị, thanh khiết, đằm thắm mà sắc son. Tấm lòng yêu quê hương, nghệ thuật dân tộc ở từng vần thơ Nguyễn Bính Nhớ Người Trong Nắng Hà Nội có hồ loạn tiếng ve,Nắng dâng làm lụt cả trưa hè,Năm xưa, một buổi đang mưa lụtTôi tiễn chân người sang biệt ly. Từ buổi về đây, sầu lại sầuNgười xa vời quá, ai thương đâu!Tôi đi ngửa mặt trên hè vắngXem những cành cây nó cưới nhau. Nhớ nhung trắng xoá cả mây trời,Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi?Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hếtLấy gì phảng phất được màu môi? Có một trai hiền, một gái xinhNgang qua, chừng giữa chuyện ân tìnhTrai cười “Bữa ấy mình toan giữMãi dấu môi son giữa má mình…” Cây bỗng thưa dần, bóng dãn raQuanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà,Hồn này lãng đãng trôi trong nắngCho được trôi về bến Trữ La! Ghen Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉ…Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi. Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…Đừng tắm chiều nay, biển lắm người. Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,Mà cô thường xức, chẳng bay xa,Chẳng làm ngây ngất người qua lại,Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua. Tôi muốn những đêm đông giá lạnhChiêm bao đừng lẩn quất bên côBằng không, tôi muốn cô đừng gặpMột trẻ trai nào, trong giấc mơ. THE COTH - Top sản phẩm bán chạy -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL -31% Kích thướt S M L XL 2XL Tôi muốn làn hơi cô thở làm ẩm áo khách chưa cô in vết trên đường bụiChẳng bước chân nào được dẫm lên. Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,Thế nghĩa là yêu quá mất rồiVà nghĩa là cô là tất là tất cả của riêng tôi! Ghen Nguyễn Bính là một sáng tác hay của ông được rút ra từ tập Nguyễn Bính – thơ và đời. Với Nguyên Bính ta có thể tìm được tát cả những rung cảm trong tình yêu. Đó có thể là mơ mộng, tỏ tình, thất tình, đau khổ, tương tư, ghen tuông… Và bài thơ Ghen cũng vậy, đó cũng chính là những cảm xúc thường thấy trong tình yêu này. CHÙM thơ Nguyễn Bính chân quê, mộc mạc Thơ của Nguyễn Bính chân quê, mộc mạc, rất đỗi chân thực. Ông viết nhiều về vùng quê yên bình, trù phú của mình, về những người con gái quê trong trắng, xinh tươi. Sau đây là những bài thơ hay về chủ đề này. Chân quê Chân quê - bài thơ hay của Nguyễn Bính “Hôm qua em đi tỉnh về Đợi em ở mãi con đê đầu làng Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi! Nào đâu cái yếm lụa sồi? Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? Nào đâu cái áo tứ thân? Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? Nói ra sợ mất lòng em Van em em hãy giữ nguyên quê mùa Như hôm em đi lễ chùa Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh! Hoa chanh nở giữa vườn chanh Thầy u mình với chúng mình chân quê Hôm qua em đi tỉnh về Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” Bài thơ được Nguyễn Bính gửi gắm thông điệp cảnh tỉnh sâu sắc mà nhẹ nhàng dành cho những cô gái vùng quê đang tự đánh mất đi chính nét đẹp của bản thân. Đây như lời trách móc xót xa mà chàng trai quê nhận thấy sự thay đổi từ cả hình thức cho đến tâm hồn người yêu, đó chính là một sự mất mát cực kỳ lớn. Từ sự chắt lọc về bản sắc văn hóa dân tộc, sự ghi dấu của thơ Nguyễn Bính đã để lại nhiều ấn tượng trong lòng người yêu hồn quê Việt Nam. Bài thơ “Chân quê” đã được phổ nhạc thành bài hát mà nhiều người vô cùng yêu thích. Xuân về Đã thấy xuân về với gió đông Với trên màu má gái chưa chồng Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong Từng đàn con trẻ chạy xum xoe Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe Lá nõn nhành non ai tráng bạc Gió về từng trận gió bay đi Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng Lúa thì con gái mượt như nhung Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng Trên đường cát mịn một đôi cô Yếm đỏ khăn thâm trảy hội chùa Gậy trúc giắt bà già tóc bạc Lần lần tràng hạt niệm nam mô. Xuân về e ấp Bài thơ quê hương Trải nghìn dặm trời mây bạn quê tôi, tôi rất đỗi vui mừng!Bạn nán lại cùng tôi thêm buổi tôi xin kể nốt chuyện quê hương. ...Quê hương tôi có cây bầu cây nhịTiếng “đàn kêu tích tịch tình tang...”Có cô Tấm náu mình trong quả thị,Có người em may túi đúng ba gang. Quê hương tôi có ca dao tục ngữ,Ông trăng tròn thường xuống mọi nhà đĩa muối cũng mặn tình chồng vợ,Một dây trầu cũng nhắc chuyện lứa đôi. Con chim nhỏ cũng đau hồn nước mất“Cuốc cuốc” kêu rỏ máu những đêm vàngChân ngựa đá cũng dính bùn trận người đi cứu nước chống xâm lăng. Quê hương tôi có bà Trưng, bà TriệuCưỡi đầu voi, dấy nghĩa, trả thù Lê Lợi đã trường kỳ kháng chiến,Hưng Đạo vương đã mở hội Diên Hồng. Quê hương tôi có múa xoè, hát đúm,Có hội xuân liên tiếp những đêm Nguyễn Trãi, có “Bình Ngô đại cáo”.Có Nguyễn Du và có một “Truyện Kiều”. Quê hương tôi có Trường Sơn một dải,Có Hồng Hà lại có Cửu Long GiangCó Hà Nội có hồ Tây, hồ Đồng Xuân bày đủ mặt hàng. Quê hương tôi có sầu riêng, măng cụtLòng bưởi đào, lòng gấc đỏ như gạo tám xoan thổi nồi đồng điếu,Cam xã Đoài ai bóc cũng thơm ngon. Cánh đồng nào cũng chôn vàng giấu bạc,Bờ biển nào cũng chói ngọc ngời thanh quế ngửi qua là khỏi bệnh,Có cây lim đóng cả một thân tầu. Quê hương tôi có những người con gái“Một ngày hai bữa cơm đèn...”Cách sông cái cũng bắc cầu dải yếm,Cho chàng sang đính ước chuyện nhân duyên. Trong bụng mẹ đã từng mê tiếng hát;Nên quê tôi ai cũng biết làm trẻ nhỏ nằm nôi hay đặt võng,Sớm hay chiều, đều mượn cánh cò đưa. Khi có giặc những tre làng khắp nước,Đều xả thân làm ngọn mác, mũi chông,Những trai gái thôn Đông, xóm BắcThoắt vươn vai thành những anh hùng... Quê tôi đó - bạn ơi! - là thế nghìn năm rặt những tiếng kêu thươngSung sướng làm sao! Bỗng một ngày có ĐảngCó Bác Hồ, làm sống lại quê hương. Đánh Nhật, đuổi Tây cứu dân, dựng nướcHai mươi năm kể biết mấy công trình!Và từ đây, núi sông và cuộc quê hương mới thực sự của minh. Cuộc đời mới con người cũng mới,Khắp bốn phương lộng lẫy ánh sao cờ,“Đoàn quân Việt Nam đi... chung lòng cứu quốc...”Đầu ngẩng cao từ cách mạng mùa thu. Những xiềng xích nghìn năm đều bẻ bài ca điệu múa lại vui trận khóc đêm dài không có thị nông thôn rộn rã tiếng cười. Trong luỹ tre xanh vui mùa hợp tác,Mái ngói nhô lên như những nụ hoa ruộng, chung trâu, chung lòng, chung sứcChung con đường gặt lấy ấm no chung. Trong xưởng máy tưng bừng như đám chủ nhân là chính những công máy reo chen tiếng cười tiếng hát,Chẳng còn đâu tiếng chủ thét, cai gầm! Những nhà thơ được tự do ca ngợi,Quê hương. Tổ quốc, con người...Và đời sống khỏi túng, nghèo, đói, bị ai khinh rẻ, dập vùi! Đời trước thường mơ chuyện tiên, chuyện Phật,Truyện thiên đường trong những cõi hư vô...Đời nay dựng thiên đường trên mặt đất,Dựng mùa xuân trong tất cả bốn mùa. Khi con người được tự do giải rộng hơn mà trời cũng xanh trên cành cũng thêm ngon, thêm ngọt,Hoa trong vườn cũng thêm sắc, thêm hương. Và ý nghĩa những ca dao, tục ngữNgày càng thêm thắm thiết, ngọt “Truyện Kiều” mới có chân giá trị,Và Nguyễn Du mới thành đại thi hào. Thửa ruộng cũ cấy thêm mùa lúa mới,Khung trời quê mọc những nóc lò “cao thế” đã chăng dài khắp nẻo,Xóm làng tôi điện sẽ át trăng sao. Những gỗ tốt đã dựng câu lạc bộ,Gạo tám xoan thơm bếp lửa nhân cô Tấm tự tay xây hạnh phúcChẳng phải gian nan hoá kiếp mấy lần. Và lớp lớp những anh hùng xuất thanh niên sức Phù Đổng là đây!Đẩy biển lùi ra, ngăn sông đứng lại,Khẩu súng trường cũng hạ nổi máy bay. Hội Diên Hồng thôn xã nào cũng mở,Chuyện “kháng chiến trường kỳ” ai cũng nhớ nhập tâm.“Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”Câu ấy giờ đây đã đúng cả trăm phần. Đảng cùng dân đã viết thêm lịch sử,Lửa Điện Biên sáng dậy cả trăm Ấp Bắc, Chu Lai cũng bừng rực rỡ,Lửa chiến công đang chói lọi miền Nam. Khi có Đảng, có Bác Hồ lãnh đạo;Có truyền thống cha ông để lại tự bao đánh Mỹ nhất định là phải thắngChuyện ấy, quê tôi, thành chuyện dĩ nhiên rồi. *** Câu chuyện quê tôi, sơ sài mấy trở về xin kể mọi người phần tôi có thơ này tặng bạn,Tặng quê mình, nhân dịp tết năm nay. Tết Bính Ngọ, 1966 Quê hương luôn là đề tài bất tận của thi sĩ Nguyễn Bính Những lời thơ trong tác phẩm hướng đến nhiều nội dung liên quan đến quê hương. Từ vị trí địa lý, đến lịch sử oai hùng, những con người quả cảm cứu nước. Cho đến nỗi gian khó trong đấu tranh để cảm nhận niềm vui chiến thắng. Sự giàu có của quê hương chứng minh đất nước có sự thay đa dổi thịt sau khi hòa bình… Nguyễn Bính còn khiến người đọc thán phục về mạch nguồn dân tộc. Dường như ở đó ông đã gửi gắm toàn bộ vốn kiến thức dân gian nghìn đời. Những khổ thơ tràn ngập thế giới ca dao cổ tích, chất chứa nhiều điển tích. Không chỉ thế, thơ Nguyễn Bính còn đưa hình ảnh dân tộc sáng ngời qua những áng văn lấp lánh tình người. Hay sự chấp nhận, vượt qua khó khăn của người phụ nữ phi thường trong tình yêu… Cô hàng xóm Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng… Có con bướm trắng thường sang bên này Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi… Chẳng bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên Mắt nàng đăm đắm trông lên… Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi buồn tự hỏi “Hay tôi yêu nàng?” Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang Mấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa Tầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm Cô đơn buồn lại thêm buồn, Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi? Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng… Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng. Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng. Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này! Bài thơ vừa khép lại, như tấm màn sân khấu vừa kéo xuống, khép lại một vở kịch thơ với chỉ 3 nhân vật “tôi”, “nàng” và chứng nhân là “con bướm trắng”, mà trong đó, chỉ có nhân vật “tôi” độc thoại với chính mình và cũng là người duy nhất còn tồn tại trong một kết thúc nửa thực, nửa mơ. Cô hàng xóm - một trong những bài thơ hay của Nguyễn Bính Qua nhà Cái ngày cô chưa có chồng Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa Lối này lắm bưởi nhiều hoa Đi vòng để được qua nhà đấy thôi Một hôm thấy cô cười cười Tôi yêu, yêu quá nhưng hơi mất lòng Biết đâu rồi chả nói chòng “Làng mình khối đứa phải lòng mình đây” Một năm đến lắm là ngày Mùa thu, mùa cốm vào ngay mùa hồng Từ ngày cô đi lấy chồng Gớm sao có một quảng đường mà xa Bờ rào cây bưởi không hoa Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo Lợn không nuôi, đặc ao bèo Giầu không, dây chẳng buồn leo vào giàn Giếng khơi mưa ngập nước tràn Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều. Trên đây là tổng hợp của Thecoth về những tác phẩm thơ Nguyễn Bính hay nhất. Ở mỗi bài thơ, bạn sẽ tìm thấy chất rất riêng, phong cách không hề trộn lẫn mà chỉ có ở Nguyễn Bính. Xem thêm tuyển tập thơ Tố Hữu cực hay nữa bạn nhé ! THE COTH - Top sản phẩm bán chạy Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL Kích thướt M L XL 2XL
Thơ tình Nguyễn Bính luôn đọng lại trong lòng độc giả chút nhớ thương trong tình yêu đôi lứa. Thơ tình Nguyễn Bính là cả một bức tranh muôn màu sắc với bao nhiêu cung bậc cảm xúc khi yêu ẩn sau trong đó. Những câu thơ sâu lắng, nhẹ nhàng luôn được độc giả đón đọc và chia chỉ thể hiện niềm hạnh phúc, yêu thương của những người đang yêu mà thơ tình Nguyễn Bính còn lột tả chân thật những nỗi niềm day dứt khi những cuộc tình đã đi đến sự chia tay. Dưới đây là những bài thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc, mời bạn đọc cùng xem và cảm nhận Chân quêVan em, em hãy giữ nguyên quê mùa Như hôm em đi lễ chùa Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh Hoa chanh nở giữa vườn chanh Thầy u mình với chúng mình chân quê Hôm qua em đi tỉnh về Hương đồng gió nội bay đi ít Những bóng người trên sân gaNhững cuộc chia lìa khởi từ đây Cây đàn sum họp đứt từng dây Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tối ngày. Có lần tôi thấy hai cô bé Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng – “Đường về nhà chị chắc xa xôi?” Có lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều Ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu… Có lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài Chị mở khăn giầu, anh gói lại “Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!”3. Bóng bướmCành dâu cao, lá dâu cao Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em. Anh đi đèn sách mười niên Biết rằng bóng bướm có lên kinh dâu xanh, lá dâu xanh Một mình em hái, một mình em thương. Mới rồi mãn khoá thi hương Ngựa điều, võng tía qua đường những ai?4. Cái quạtCái quạt mười tám cái nan Anh phất vào đấy muôn vàn nhớ nhung Gió sông, gió núi, gió rừng Anh niệm thần chú thì ngừng lại Nam Bắc, gió Đông Tây Hãy hầu công chúa thâu ngày, thâu đêm Em ơi công chúa là em Anh là quan trạng đi xem hoa vềTrên giời có vẩy tê tê Đôi bên ước thề duyên hãy tròn duyên Quạt này trạng để làm tin Đêm nay khép mở tình duyên với Sao chẳng về đâyLối đỏ như son tới xóm Dừa, Ngang cầu đã điểm hạt mưa thưa, Xuân sang xao xuyến lòng tôi quá Tôi đã xây tròn sự nghiệp chưa?Ở mãi kinh kỳ với bút nghiên, Đêm đêm quán trọ thức thi đèn. Xót xa một buổi soi gương cũ Thấy lệch bao nhiêu mặt chữ đợi mà xuân vẫn cứ sang Phồn hoa thôi hết mộng huy hoàng. Sớm nay sực tỉnh sầu đô thị Tôi đã về đây rất vội đây vô số những trời xanh Và một con sông chảy rất lành, Và những tâm hồn nghe rất đẹp Từng chung sống dưới mái nhà chẳng về đây múc nước sông Tưới cho những luống có hoa hồng? Xuân sang hoa nụ rồi hoa nở Phô nhuỵ vàng hây với cánh chẳng về đây bắt bướm vàng Nhốt vào tay áo, đợi xuân sang, Thả ra cho bướm xem hoa nở Cánh bướm vờn hoa loạn phấn hương?Sao chẳng về đây có bạn hiền, Có hương, có sắc, có thiên nhiên Sống vào giản dị, ra tươi sáng Tìm thấy cho lòng một cảnh tiên?Sao chẳng về đây lục tứ thơ Hỡi ơi, hồn biển rộng không bờ Chùm hoa sự nghiệp thơm muôn thuở Thiên hạ bao nhiêu kẻ đợi chờ?Sao chẳng về đây, nỡ lạc loài Giữa nơi thành thị gió mưa phai Chết dần từng nấc, rồi mai mốt Chết cả mùa xuân, chết cả đời?Xuân đã sang rồi em có hay Tình xuân chan chứa, ý xuân đầy Kinh kỳ bụi quá, xuân không đến Sao chẳng về đây? Chẳng ở đây?6. Tâm hồn tôiTâm hồn tôi là bình rượu nhỏ Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh Không xua tay nhưng nàng đã vô tình Hất ly rượu hồn tôi qua cửa sổ…7. Đôi mắtVò nhàu chéo áo làm vui Ướt đôi mắt đẹp nhìn tôi nặng tình Sông đầy lạnh bến dừa xanh Kể từ ngày cưới xa anh lần đầu Chiều quê lùi lại sau tàu Mắt em sáng mãi chòm sao trên trời Đưa chồng vượt biển ra khơi Đêm đêm con mắt vì tôi thức ròng… Miền Nam em đứng trông chồng Đầu sông ngọn sóng một lòng đinh ninh Có trong đôi mắt em xinh Ánh hồ Gươm biếc in hình ảnh tôi Xóm thưa bằn bặt tiếng cười Lúa non đổ bãi, trái tươi rụng vườn Mắt em sực tỉnh lửa hờn Trái ngon lại chín, lúa thơm lại vàng Nghiêng đầu hôn tóc con ngoan Mắt em giếng ngọt mơ màng trăng thanh Con nhìn mắt mẹ long lanh Đẹp lời sông núi thắm tình cha conMây bay tóc phố đầu thôn Anh thương đôi mắt vẫn tròn ánh sao Mây thu thăm thẳm từng cao Mắt em rót sáng thêm vào mắt anhĐường về dựng suối treo ghềnh Chân ta vững bước, mắt mình rối trông Chiều quê lại ngát hương đồng Đêp sao đôi mắt tiễn chồng hôm xưa…8. Lỡ bước sang ngangEm ơi! em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương Mẹ già một nắng hai sương Chị đi một bước trăm đường xót xa Cậy em, em ở lại nhà Vườn dâu em đốn, mẹ già em thươngHôm nay xác pháo đầy đường Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng Chuyến này chị bước sang ngang Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây Rượu hồng em uống cho say Vui cùng chị một vài giây cuối cùng Rồi đây sóng gió ngang sông Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ Miếu thiêng vụng kén người thờ Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em Đêm qua là trắng ba đêm Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn Một vai gánh lấy giang san… Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương Mắt quầng tóc rối tơ vương Em còn cho chị lược gương làm gì! Một lần này bước ra đi Là không hẹn một lần về nữa đâu Cách mấy mươi con sông sâu Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh Cũng là thôi cũng là đành Sang sông lỡ bước riêng mình chị sao? Tuổi son nhạt thắm phai đào Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người! Em đừng khóc nữa em ơi! Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em! Một đi bảy nổi ba chìm Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần Dù em thương chị mười phần Cũng không ngăn nổi một lần chị điChị tôi nước mắt đằm đìa Chào hai họ để đi về nhà ai Mẹ trông theo, mẹ thở dài Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran Tôi ra đứng tận đầu làng Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…Trời mưa ướt áo làm gì? Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng Người ta pháo đỏ rượu hồng Mà trên hồn chị một vòng hoa tang Lần đầu chị bước sang ngang Tuổi son sông nước đò giang chưa tường Ở nhà em nhớ mẹ thương Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ Mẹ ngồi bên cửi xe tơ Thời thường nhắc “- Chị mày giờ ra sao?”Chị bây giờ… nói thế nào? Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang Chị từ lỡ bước sang ngang Trời dông bão giữa tràng giang lật thuyền Xuôi dòng nước chảy liên miên Đưa thân thế chị tới miền đau thương Mười năm gối hận bên giường Mười năm nước mắt bữa thường thay canh Mười năm đưa đám một mình Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên Mười năm lòng lạnh như tiền Tim đi hết máu mà duyên không vềNhưng em ơi! một đêm hè Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn Dừng chân trên bến sông buồn Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang Đoái thương thân chị lỡ làng Đoái thương phận chị dở dang những ngày Rồi… rồi chị nói sao đây? Em ơi! nói nhỏ câu này với em… Thế rồi máu trở về tim Duyên làm lành chị duyên tìm về môi Chị nay lòng ấm lại rồi Mối tình chết đã có người hồi sinh Chị từ dan díu với tình Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng Tim ai khắc một chữ “nàng” Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theo Nhưng yêu chỉ để mà yêu Chị còn dám ước một điều gì hơn Một lầm hai lỡ keo sơn Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung Rồi đêm kia lệ ròng ròng Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về Tháng ngày qua cửa buồng the Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùaÚp mặt vào hai bàn tay Chị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm – Đã đành máu trở về tim Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ Người đi xây dựng cơ đồ Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân Người đi khoác áo phong trần Chị về may áo liệm dần nhớ thương Hồn trinh ôm chặt chân giường Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây Năm xưa đêm ấy giường này Nghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa? Thế là tàn một giấc mơ Thế là cả một bài thơ não nùng Tuổi son má đỏ môi hồng Bước chân về đến nhà chồng là thôi Đêm qua mưa gió đầy giời Mà trong hồn chị có người đi qua Em về thương lấy mẹ già Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công Chị giờ sống cũng bằng không Coi như chị đã ngang sông đắm Đóa hoa hồngThưa đây, một đoá hoa hồng Và đây một án hương lòng hoang vu Đầu bù trở lại kinh đô Tơ vương chín mối sầu cho một lòng Tình tôi như đóa hoa hồng Ở mương oan trái, trong lòng tịch liêu Kinh đô cát bụi bay nhiều Tìm đâu thấy một người yêu hoa hồng?10. Bảy chữMây trắng đang xây mộng viễn hành, Chiều nay tôi lại ngắm trời xanh, Trời xanh là một tờ thư rộng, Tôi thảo lên trời mấy nét trọn năm dài trên vách đá, Bốn bề lá đổ ngợp hơi thu, Vừa may cánh nhạn về phương ấy, Tôi gửi cho nàng bức ngọc ngựa chiều nay ngập thị thành, Chiều nay nàng bắt được trời xanh, Đọc xong bảy chữ thì thương lắm, “Vạn lý tương tư, vũ trụ tình.”11. ChờHẹn cho một hẹn, anh chờ Em may áo nái bao giờ cho xong Lạy giời, tắt gió ngang sông Qua đò biếu áo yên lòng em tôi. Chị anh đi lấy chồng rồi. Anh mong tằm tốt bằng mười mọi Nàng đi lấy chồngHôm nay ăn hỏi tưng bừng Ngày mai thì cưới, độ chừng ngày kia Nàng cùng chồng mới nàng về Rồi cùng chồng mới nàng đi theo chồng Tôi về dạm vợ là xong Vợ người làng, vợ xóm Đông quê mùa Vợ tôi không đợi, không chờ Không nhan sắc lắm, không thơ mộng gì Lấy tôi bởi đã đến thì Lấy tôi không phải bởi vì yêu tôi Hôm nay tôi lấy vợ rồi Từ đây tôi sẽ là người bỏ đi Pháo ơi, mày nổ làm gì? Biến ra tất cả pháo xì cho tao!13. Hái mồng tơiHoa lá quanh người lác đác rơi Cuối vườn đeo giỏ hái mồng tơi Mồng tơi ứa đỏ đôi tay nõn Cô bé nhìn tay nhí nhảnh cườiCách vườn tiếng gọi khẽ đưa sang Rẽ lá cô em trốn vội vàng Quên giỏ mồng tơi bên dậu vắng Tôi đem nhặt lấy gởi đưa nàngNăm tháng ta vui chốn ngựa hồng Cảnh xưa gò ngựa một chiều đông Cây khô dậu đổ mồng tơi héo Cô bé nhà bên đã có Không ngủCó trăng bóng lạnh vườn đào Có giàn nhạc ngựa lơi vào trong đêm. Và trong lòng với con tim Có lời em, có bóng em rõ trăng, ai thả sang đoài Đêm khuya mở nhẹ then cài cửa ra. Trăng vào, bóng nữa là ba, Với em ở trái tim ta là Lại điMẹ tôi tóc bạc da mồi Thắt lưng buộc bụng một đời nuôi con Chị tôi phấn úa hương mòn Đò ngang sông cái chẳng tròn chuyến sang Cha tôi ngàn dặm quan san Có đâu như chuyện chia vàng giữa sông? Người yêu má đỏ môi hồng Tóc xanh, mắt biếc mà lòng bạc đen Về đây sống để mà quên Chiều chiều ngắm bóng chị hiền quay tơ Chị tôi im lặng đợi chờ Tôi im lặng đến bao giờ đợi ai? Chị tôi đã dở dang rồi Lẽ đâu tôi chịu một đời dở dang! Cha tôi dạ sắt gan vàng Lẽ đâu tôi chịu quy hàng phấn son Lạy đôi mắt mẹ đừng buồn Ngày mai con lại lên đường ra Cô hái mơ Thơ thẩn đường chiều một khách thơ Say nhìn xa rặng núi xanh lơ Khí trời lặng lẽ và trong trẻo Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơHỡi cô con gái hái mơ già Cô chửa về ư? Đường thì xa Mà cái thoi ngày như sắp tắt Hay cô ở lại về cùng ta?Nhà ta ở dưới gốc cây dương Cách động Hương Sơn nửa dặm đường Có suối nước trong tuôn róc rách Có hoa bên suối ngát đưa hươngCô hái mơ ơi! Chả giả lời nhau lấy một lời Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi…17. Thời trướcSáng giăng chia nửa vườn chè Một gian nho nhỏ đi về có nhau Vì tằm tôi phải chạy dâu Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay Chồng tôi thi đỗ khoa này Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi Kẻo không rồi chúng bạn cười Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa “Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng”Một quan là sáu trăm đồng Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui Hai bên có lính hầu đi dẹp đàng Tôi ra đón tận gốc bàng Chồng tôi xuống ngựa cả làng ra xemĐêm nay mới thật là đêm Ai đem trăng sáng giãi lên vườn Nguyễn Bính GhenTương tư Nguyễn BínhThơ tìnhThơ Nguyễn Bính GhenThơ tình Nguyễn Bính vẽ nên những câu chuyện tình thật đẹp và đầy lãng mạn. Đó là những tâm tư, tâm tình thương nhớ người yêu hay cả những nỗi ghen tuông, giận hờ trách móc ở trong đó. Chính vì thế thơ tình Nguyễn Bính ghen luôn được các bạn trẻ săn đón, bởi đó là nơi gửi gắm nỗi niềm, đôi dòng tâm sự, bao nỗi ưu phiền khi yêu ở trong đó. Hòa dòng tâm sự của bạn cùng những lời thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc ngay dưới đây để tìm được sự đồng cảm nhân tình bé của tôi ơi! Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ… Nhìn tôi những lúc tôi xa muốn cô đừng nghĩ đến ai, Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi, Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ… Đừng tắm chiều nay, biển lắm muốn mùi thơm của nước hoa, Mà cô thường xức, chẳng bay xa, Chẳng làm ngây ngất người qua lại, Dẫu chỉ qua đường, khách lại muốn những đêm đông giá lạnh Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào, trong giấc muốn làn hơi cô thở nhẹ. Đừng làm ẩm áo khách chưa quen. Chân cô in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được dẫm là ghen quá đấy mà thôi, Thế nghĩa là yêu quá mất rồi Và nghĩa là cô là tất cả. Cô là tất cả của riêng tôi!—–o0o—–CÔ HÀNG XÓMNhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàngTôi chiêm bao rất nhẹ nhàng… Có con bướm trắng thường sang bên này Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi… Chẳng bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên Mắt nàng đăm đắm trông lên…Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi buồn tự hỏi “Hay tôi yêu nàng?” — Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sangMấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưaTầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm Cô đơn buồn lại thêm buồn, Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng… Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!—–o0o—–QUA NHÀCái ngày cô chưa có chồng Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa Lối này lắm bưởi nhiều hoa Đi vòng để được qua nhà đấy thôi Một hôm thấy cô cười cười Tôi yêu, yêu quá nhưng hơi mất lòng Biết đâu rồi chả nói chòng “Làng mình khối đứa phải lòng mình đây” Một năm đến lắm là ngày Mùa thu, mùa cốm vào ngay mùa hồng Từ ngày cô đi lấy chồng Gớm sao có một quảng đường mà xa Bờ rào cây bưởi không hoa Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo Lợn không nuôi, đặc ao bèo Giầu không, dây chẳng buồn leo vào giàn Giếng khơi mưa ngập nước tràn Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều—–o0o—–VÂNGLạ quá làm sao tôi cứ buồn Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn Làm sao tôi cứ tương tư mãi Người đã cùng tôi phụ rất trònThì ra chỉ có thế mà thôi Yêu đấy, không yêu đấy để rồi Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác Dệt từng tấm mộng để dâng aiKhuyên mãi sơn cho chữ ái tình Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh Có người đêm ấy khoe chồng mới “Em chửa yêu ai, mới có mình”Có người trong gió rét chiều đông Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng Còn bảo” Đường len đan vụng quá! Lần đầu đan áo kiểu đàn ông”Vâng chính là cô chửa yêu ai Lần đầu đan áo kiểu con trai Tôi về thu cả ba đông lại Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời—–o0o—–XUÂN VỀĐã thấy xuân về với gió đông Với trên màu má gái chưa chồng Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trongTừng đàn con trẻ chạy xum xoe Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe Lá nõn nhành non ai tráng bạc Gió về từng trận gió bay điThong thả nhân gian nghỉ việc đồng Lúa thì con gái mượt như nhung Đầy vườn hoa bưởi, hoa cam rụng Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòngTrên đường cát mịn một đôi cô Yếm đỏ khăn thâm trảy hội chùa Gậy trúc giắt bà già tóc bạc Lần lần tràng hạt niệm nam mô—–o0o—–GIẤC MƠ ANH LÁI ĐÒNăm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Để tôi mơ mãi, mơ nhiều “Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khoa thi Tôi đỗ quan trạng vinh quy về làng Võng anh đi trước võng nàng Cả hai chiếc võng cùng sang một đò”Đồn rằng đám cưới cô to Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu Nhà gái ăn chín nghìn cau Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn Lang thang tôi dạm bán thuyền Có người trả chín quan tiền, lại thôiBuông sào cho nước sông trôi Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ Có người con gái đan tơ Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay Sao cô không gọi sáng ngày Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ Con sông nó có hai bờ Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà—–o0o—–Bóng người trên sân gaNhững cuộc chia lìa khởi từ đây Cây đàn sum họp đứt tuôn dây Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tháng ngàyCó lần tôi thấy hai cô bé Sát má vào nhau khóc sụt sùi Hai bóng chung lưng thành một bóng – Đường về nhà chị chắc xa xôiCó lần tôi thấy một người yêu Tiễn một người yêu một buổi chiều ở một ga nào xa vắng lắm Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêuHai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu Họ giục nhau về ba bốn bận Bóng nhòa trong bóng tối từ lâuCó lần tôi thấy vợ chồng ai Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài Chị mở khăn trầu anh thắt lại – Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!Có lần tôi thấy một bà già Đưa tiễn con đi một chốn xa Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng Lưng còng đổ bóng xuống sân gaCó lần tôi thấy một người đi Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì Cân bước hững hờ theo bóng lẻ Một mình làm cả cuộc phân lyNhững chiếc khăn màu thổn thức bay Những bàn tay vẫy những bàn tay Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt Buồn ở đâu hơn ở chốn nàyTôi đã từng chờ những chuyến xe Đã từng đưa đón kẻ đi về Sao nhà ga ấy sân ga ấy Chỉ để cho lòng dấu biệt ly—–o0o—–Đàn tôiĐàn tôi đứt hết dây rồi Không người nối hộ, không người thay cho Rì rào những buổi gieo mưa Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm Có cô lối xóm hàng năm Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ Năm nay biết đến bao giờ Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng ? Tơ cô óng chuốt mịn màng Sang xin một ít cho đàn—–o0o—–Truyện Cổ TíchEm ạ! Ngày xưa vua nước Bướm, Kén nhân tài mở Điệp lang khoa . Vua không lấy Trạng, vua thề thế . Con bướm vàng tuyền đậu Thám Hoa .Vua liền gọi gã con gái yêu, Nàng đẹp như em, chả nói điêu . Vua nuông hai vợ chồng phò mã, Cho nhỡn xem hoa sớm lại chiều .Một hôm hai vợ chồng quan Thám, Mê mãi xem hoa lạc lối về . Vợ khóc “Mình ơi! Em hãi lắm!” Trời chiều lạc lối tới vườn lê .Vườn đầy hoa trắng như em ấy, Bỗng một bà tiên hiển hiện ra . Sao mà đẹp thế! Tiên mà lại! Nữ chúa vườn lê đi thăm hoa .Bà thấy vợ chồng con bướm dại Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê . Đến bên âu yếm, bà thương hại “Ý hẳn hai con lạc lối về ?”“Đây về nước Bướm đường thì xa, Về tạm nhà ta ngủ với ta . Có đủ chăn thêu cùng gối gấm, Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa …”Đêm ấy chăn êm và gối êm, Vợ chồng ăn bánh với bà tiên . Ăn xong thoát chốc liền thay lốt, Chồng hóa làm anh, vợ hóa em .—–o0o—–Cô Hái MơThơ thẩn rừng chiều một khách thơ, Say nhìn xa rặng núi xanh lơ, Khí trời lặng lẽ và trong trẻo, Thấp thoáng rừng mơ cô hái cô con gái hái mơ già! Cô chửa về ư ? Đường thì xa Mà ánh trời hôm dần một tắt Hay cô ở lại về cùng ta?Nhà ta ở dưới gốc cây dương Cách động Hương Sơn nửa dặm đường Có suối nước trong tuôn róc rách. Có hoa bên suối ngát đưa hái mơ ơi! Chẳng trả lời nhau lấy một lời. Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng. Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.—–o0o—–Đêm Sao SángĐêm hiện dần lên những chấm sao Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh Ai biết cầu Ô ở chỗ nào Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu Thấy con Vịt lội giữa dòng sâu Sao Hôm như mắt em ngày ấy Rớm lệ nhìn tôi bước xuống tầuChòm sao Bắc Đẩu sáng tinh khôi Lộng lẫy uy nghi một góc trời Em ở bên kia bờ vỹ tuyến Nhìn sao thao thức mấy năm rồiSao đặc trời cao sáng suốt đêm Sao đêm chung sáng chẳng chung miền Trời còn có bữa sao quên mọc Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em—–o0o—–Mùa Đông Đan áoĐã quyết không … không … được một ngày Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây ?Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Như có tơ vương đến một người Người ấy , nhưng mà tôi chả nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi .Tôi quen ngậm miệng với tình xưa Tình đã sang sông đã tới bờ Tình đã trao tôi bao oán hận Và đem đi cả một thuyền mơ .Mơ có năm năm đã vội tàn , Có nàng đan mãi áo len đen . Có nàng áo đỏ đi qua đấy , Hương đượm ba ngày hương chưa tan .Mà hương đượm mãi ở hồn tôi , Tôi biết là tôi yêu mất rồi ! Tôi biết từ đây tôi khổ lắm , Chiều nay gió lạnh đấy , nàng ơi !Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen Còn tôi người lạ , tôi người lạ , Có cũng nên mà không cũng nên .Oán đã bao la, hận đã nhiều Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu ? Tôi đi mãi mãi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều .—–o0o—–Khăn Hồng Gửi ChịChị cho em chị chiếc khăn thêu, Ý chị thương em khóc đã nhiều. Khóc chị ngày xưa, giờ lại khóc, Cho mình khi tắt một tình yêu…Em nhớ mùa thu năm ngoái đây, Em sang thăm chị ở hai ngày. Vắng người em có thưa cùng chị “Em đã yêu và đã đắm say!”Đưa ảnh người yêu cho chị xem, Cả thư người ấy gửi cho em. Chị cười “Đáng sợ là đôi mắt, Chưa khóc bao lần đến trắng cứ yêu đi thực thuỷ chung, Yêu đi rồi chị tặng khăn hồng. Bao giờ … vui nhỉ! Về ăn cưới, Chắc chả như khi chị lấy chồng.”Em đi theo đuổi mãi tơ duyên, Dò mãi lòng sông, sắm mãi thuyền. Cho đến một hôm em mới nhớ “Lòng người….” Chị Trúc nhớ hay quên?Người ta đi lấy cái giàu sang, Rời cả keo sơn, bỏ đá vàng. Mới nửa đời người, em đã khóc, Hai lần hai truyện bước sang đi mất tích một mùa xuân, Đi để chôn vùi hận ái ân. Không hiểu nghe ai mà chị biết, Em về, chị gởi một vuông đã dùng khăn chị để lau Bao nhiêu nước mắt của u sầu. Em còn sợ nữa mùa thu tới, Người ấy còn đan áo nữa đâu!Em vẫn nghe lời chị …”thuỷ chung …” Cho nên khăn chị vẫn phai hồng. Đem thân về ở vườn dâu cũ, Buồn cũng như khi chị lấy tư Nguyễn BínhThơ tình Nguyễn Bính tràn đầy nỗi nhớ mong với người yêu. Bao nỗi tương tư khắc khoải đều được thể hiện trọn vẹn trong từng câu từng chữ của bài thơ ông viết. Nổi bật với bài thơ tương tư mang đến bao nhiêu nỗi niềm trông ngóng, đợi chờ trong bao nỗi cách trở không thể nói nên lời. Cùng đọc lại bài thơ tình Nguyễn Bính với tựa đề Tương tư, cùng một số bài thơ khác của Ông để cảm nhận hết nỗi nhớ trong tình yêu TưThôn oài ngồi nhớ thôn ông Một người chín nhớ mười mong một người Gió mưa là bệnh của trời Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng Hai thôn chung lại một làng Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này Ngày qua ngày lại qua ngày Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàngBảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đình Có xa xôi mấy mà tình xa xôiTương tư thức mấy đêm rồi Biết cho ai hỏi ai người biết cho, Bao giờ bến mới gặp đò Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhauNhà em có một giàn trầu Nhà tôi có một hàng cau liên phòng Thôn oài thì nhớ thôn ông Cau thôn oài nhớ trầu không thôn nào—————Hương cố nhânThuở trước loài hoa chửa biết cười Vô tình con bướm trắng sang chơi Khác nào tôi đã sang chơi đấy Rước bướm dừng chân. Hoa hé đấy loài hoa mới biết cười Cũng như nàng mới biết yêu tôi Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm Quả quyết yêu hoa đến trọn dạy nàng yêu? Có phải là Nào ngờ hư đến thế là hoa! Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm Từ bướm xuân xanh đến bướm chỉ thèm yêu lấy một lần Có người đi giữa xứ mùa xuân Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn Ý hẳn đi tìm hương cố nhân. ————– Thư cho chịViết cho chị cánh thư này Một đêm lữ thứ em say rượu cần Nhớ người cách một mùa xuân Hình như người đã một lần sang sông Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi! Làm sao giấc ngủ không dài Sao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?Làm sao em sống như thừa Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau Kể từ hai đứa thôi nhau Em thường chả có đêm nào không say Sao em đơn chiếc thế này ? Sao em lại khóc như ngày chị đi …? Ở đây còn có vui gì! Vườn dâu xa lắm! lối về chị xa Con đường sang xóm Trữ La Cách một ngày ngựa, cách ba ngày đòLúc này em nghĩ mà lo Cứ thương nhớ mãi thì cho hết đời! Hôm qua có chuyến đò xuôi Toan về Hà Nội lại thôi không về Em trồng được một cây lê Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa Nhưng là vườn đất người ta Mình là khách trọ một vài đêm thôiSáng mai có lẽ em xuôi Nếu không đãng trí và trời không mưa Nhưng mà khăn gói gió đưa Lại về Hà Nội thì chưa muốn về Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho? ——————- Nhớ người trong nắngHà Nội có hồ loạn tiếng ve, Nắng dâng làm lụt cả trưa hè, Năm xưa, một buổi đang mưa lụt Tôi tiễn chân người sang biệt buổi về đây, sầu lại sầu Người xa vời quá, ai thương đâu! Tôi đi ngửa mặt trên hè vắng Xem những cành cây nó cưới nhung trắng xoá cả mây trời, Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi? Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hết Lấy gì phảng phất được màu môi?Có một trai hiền, một gái xinh Ngang qua, chừng giữa chuyện ân tình Trai cười “Bữa ấy mình toan giữ Mãi dấu môi son giữa má mình…”Cây bỗng thưa dần, bóng dãn ra Quanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà, Hồn này lãng đãng trôi trong nắng Cho được trôi về bến Trữ La! ——————- Mùa đông đan áoĐã quyết không… không… được một ngày Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây?Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Như có tơ vương đến một người Người ấy, nhưng mà tôi chả nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà quen ngậm miệng với tình xưa Tình đã sang sông đã tới bờ Tình đã trao tôi bao oán hận Và đem đi cả một thuyền có năm năm đã vội tàn, Có nàng đan mãi áo len đen. Có nàng áo đỏ đi qua đấy, Hương đượm ba ngày hương chưa hương đượm mãi ở hồn tôi, Tôi biết là tôi yêu mất rồi! Tôi biết từ đây tôi khổ lắm, Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen Còn tôi người lạ, tôi người lạ, Có cũng nên mà không cũng đã bao la, hận đã nhiều Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu? Tôi đi mãi mãi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.————–Màu tím HuếThôi thế là em cách biệt rồi! Đường đi mỗi bước lại xa xôi Tim tím rừng chiều, tim tím núi Tim tím chiều hôm, tim tím maiBan chiều tim tím nhớ mong nhau Đêm tối kìa em tím rất nhiều Anh cúi xuống hôn màu tím giấy Thư về em, tím nét thương đauMai mốt rồi đây lầm cát bụi Anh lại đường xa trải kiếp người Tim tím rừng chiều, tim tím núi Chiều hôm nhiều tím thế em ơi! ——————– Hoa với rượuThấy rét u tôi bọc lại mền, Cô hàng cất rượu ủ thêm men, Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ, Say cả tư mùa cho khách nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi, Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi . Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ, Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà, Người ta bắt chước chị người ta! Ra vườn nhặt những hoa cam rụng, Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy, Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau . Hí hửng bảo nhau “Thơm đấy chứ, Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”Một tối nhà Nhi có giỗ thầy, Chị Nhi cho uống rượu cay cay, Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài, Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai. Chị Nhi cứ chế làm sao ấy, Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn Nhi thường nói với u tôi “–Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!” U tôi cười đáp ngay như thật “Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”Thuở ấy làm sao thật thái bình, Trai hiền bạn với gái đồng trinh. Đời say men rượu thơm hoa rụng, Tràn những thơ ngây, ngập cảm thế mà rồi cách biệt nhau, Nhà Nhi không biết chuyển đi đâu . Mình tôi giời bắt làm thi sĩ, Mẹ mất khi chưa bạc mái lại vườn cam, bỏ mái gianh, Tôi đi dan díu với kinh thành. Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới, Chuốc mãi men say rượu ái ái tình kia thành thuốc độc, Vườn trần theo bướm phấn hương bay. Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc, Hoa hết thơm rồi rượu hết sầu nghìn tủi mình tôi chịu, Ba bốn năm rồi năm sáu năm. Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại, Men nồng gạo nếp nước hoa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi, Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi! Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ, Mộng ngát duyên lành cũng bỏ ở nơi nào dưới mái tranh, Chị em Nhi vẫn sốn yên lành. Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán, Hồn vẫn trong và mộng vẫn xưa con bé Nhi còn đẹp, Huống nữa giờ Nhi đã đến thì. Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ, Cho người thiên hạ phải say chị em Nhi ở mấy nhà? Bến đò đông vắng? Chợ gần xa? Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ? Vườn có trồng cam có nở hoa?Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng, Thực ra có phải thế này không. Chị Nhi đã lấy chồng năm trước, Nhi đến năm sau lại lấy chồng?Ước gì trên bước đường lưu lạc, Một buổi chiều nào lạnh gió mưa, Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ, Giật mình tôi thấy tiếng Nhi bên lò rượu đêm hôm đó, Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu. Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại, Ngậm ngùi hai đứa uống chung kể “U tôi đã mất rồi, Cửa nhà còn có một mình tôi …” Nhi rằng “Ngày trước u thường nói Hai đứa mình trông đến đẹp đôi …”“Chị em mới lấy chồng năm trước, Chồng chị trồng cam ở mé sông. Em ở mình đây nhà trống trải, Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông …”Như truyện Tương Như và Trác Thị Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng. Tôi với em Nhi kết vợ cất kỹ ngon, men ủ khéo, Say người thiên hạ lại say nhau . Chiều chiều hai đứa sang thăm chị, Chồng hái hoa cho vợ giắt ôi! Là mộng hay là thực? Là thực hay là mộng bấy lâu? Hai đứa sống bằng hoa với rượu, Sống vào trời đất, sống cho mộng mà thôi, mộng mất thôi, Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi. Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng, Gặp lại nhau chi muộn lắm tìnhNgoài những bài thơ tình Nguyễn Bính thì những bài thơ tình của những độc giả khác cũng được các bạn trẻ đón đọc và chia sẻ. Thơ tình như nói thay nỗi lòng bạn, tâm sự của bạn đến với người bạn thương một cách dễ dàng. Có đôi lúc, nỗi nhớ một người chẳng dám nói ra, cứ vậy một mình tương tư, trộm nhớ, cứ như vậy để cho tình cảm chôn chặt vào tìm. Thơ tình sẽ nói hộ tiếng lòng bạn, gửi gắm đến đối phương. Cùng đọc những bài thơ tình dưới đây để có động lực bộc lộ tình cảm của mình đến với người ấy nhéCái Nhìn Đầu TiênGiữa cuộc đời em chỉ nhìn có anh Cái nhìn đầu đã đượm màu thắm thiết Bởi chút duyên ẩn từ trong sâu thẳm Hay anh giống điều gần gũi trong nhẹ lòng anh vui vui tự hỏi Nhưng thấy cần chi giải thích rạch ròi Khi tim anh mãi đã có em rồi Và anh cũng nhận lòng anh rồi đã tặng anh bài thơ hay nhất Bài thơ hay phải đâu cần nhiều lời Anh giờ biết thơ giống như là tim Đã xúc động trước điều tươi thắm gặp hình hài niềm yêu trọn vẹn Về một sắc đậm đà trong tình đời Sau thấp thoáng cuộc đời ta đi qua Tim chợt thấy niềm tin hoà nhịp cây số chỉ con đường vời vợi Anh chẳng lo chẳng gì ngăn cách ta Một niềm yêu đã ngân mãi khúc ca Một bài ca ngân từ tim đập mãi. ————– Thơ tình viết tặng người tôi yêuPhượng ơi ai đã đặt tên em Giữa mùa xanh em là ngọn lửa Em nung nắng mùa hạ bỏng rực Không gian lấp lánh nắng cháy còn vương chi chút mơ mang Trong đượm buồn xa xăm tít tắp Trong màu đỏ tự đốt lên mong ước Cũng dịu dàng ngọt lắm yêu như em đang ủ ấp điều chi Trong khao khát của màu lửa đỏ Xin em thắp mãi nghe màu yêu đó Cho lứa đôi chẳng thể cách xa. —————– Nỗi lòng thầm kínTa rót vào tim tình yêu mộng tưởng Uống đôi bờ môi xa xăm Ta ước gặp em dẫu chỉ một lần Cho khát khao trào dâng cháy đê mê vạn và ta hai phương trời cách biệt Đắm say chi kiếp thơ thẫn đọa đày Ta nhớ em, em nhớ về người ấy Hai tâm hồn đồng cảm đớn đau. Chưa một lần mình lạc mất nhau Chưa bao giờ nói câu giã biệt Song hành với tình riêng da diết Ta dành cả cho em – Em dâng hết cho người. ———————– Anh có ước gì đâuAnh có ước gì đâu Một ngôi nhà Bão dừng sau cánh cửa Những ưu tư muộn phiền tạm thời bỏ lại Bên trong, chỉ có ấm áp, và emAnh có ước gì đâu Một tách cà phê Một buổi sáng yên lành Ta tất bật đón chào ngày mới Hôm qua là điều đã lùi xa. Những điều to tát như yêu thương, hờn giận, thứ tha Hãy để dành cho chú chim đang hót bên ngoài cửa sổ Đang chờ em là rau đầy một rổ Bó hoa đang chờ cắm Và một ngày bận rộn Của già rồi Nên sẽ không thích kiêng khem Ăn uống ngon, mặc đẹp, đọc những quyển sách hay Đi lang thang đó đây Vùi đầu vào việc làm Hát khi tắm, xem phim khi đang nằm, cuộn tròn khi ngủ Và yêu em khi anh muốn. Anh có ước gì đâu Em ạ! Cuộc đời này, là phức hợp của những điều giản dị Ta cứ sống, thở, cầu nguyện và yêu thôi! Mọi thứ, hoặc chỉ là bản thân nó Hoặc vốn dĩ đã là một phép màu. ———————– Tình đôi taNếu tình anh là biển Tình em chẳng là thuyền Lênh đênh và nhỏ bé Giông bão cả bình yên. Nếu tình anh là biển Em nguyện hóa đất hiền Ôm một đời, một kiếp Hôn cho bõ chao nghiêng. Nếu tình anh là nhớ Tình em sẽ là thơ Thơ như mắt anh nhỏ Anh có thấy bao giờ? Nếu tình anh là nhớ Đố nhớ nhiều hơn em Mỗi lần chênh nhịp thở Mỗi lần hé môi mềm. Nếu tình anh là anh Thì thôi em đành chịu Vì một điều dễ hiểu Như chiếc lá màu xanh.—————Tôi yêu emTôi yêu em đến nay chừng có thể Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai, Nhưng không để em bận lòng thêm nữa Hay hồn em phải gợn bóng u hoàiTôi yêu em âm thầm, không hy vọng, Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm Cầu em được người tình như tôi đã yêu em ———————- Tình XaEm đang sống hay là đang tồn tại??? Mà mỗi ngày lại cảm thấy chênh chao Nỗi nhớ anh như sóng biển thét gào Cứ trào dâng trong lòng cao chất ngấtEm vẫn biết yêu xa là buồn nhất Là mỏi mòn là thấp thỏm lo âu Là niềm vui là cả những u sầu Là hạnh phúc ngập trong màu hy vọngNhưng lòng em, em luôn mơ luôn mộng Ước một lần thỏa khoảng trống khát khao Được bên anh trong cảm xúc dâng trào Nguyện gom hết cho một lần yêu đắm!!! ————————– SÓNG Xuân QuỳnhDữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bểÔi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻTrước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên?Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhauCon sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thứcDẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phươngỞ ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trởCuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xaLàm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ ——————— Viết Cho Người Tình XaYêu xa xôi nhớ nhung là vậy Chẳng được gần mong hãy hiểu nhau Đừng hờn ghen để nước mắt trào Không bên cạnh thõa bao nhung nhớNgười thương ơi nhiều đêm trăn trở Mơ vòng tay ấm áp vỗ về Nụ hôn nồng khao khát đam mê Đêm cháy bỏng cận kề môi mắtBiết yêu xa nhớ nhung quay quắt Nhưng cũng đành nén chặt nhớ thương Giữ trong lòng hình bóng vấn vương Đêm mộng mị canh trường thao thứcMuốn gần bên trao người hạnh phúc Nhưng địa hình ngăn cách xa xôi Đành nhủ lòng chờ đợi mà thôi Yêu xa cách cả trời mong vọng những bài thơ tình Nguyễn Bính trên đây đã cho bạn những phút giây thư giãn và vui vẻ. Tình yêu trong cuộc sống này muôn màu muôn vẻ. Có những nỗi buồn niềm day dứt nhưng cũng không thể thiếu những niềm vui, niềm hạnh phúc khi yêu mà chỉ những người trong cuộc tình mới cảm nhận được hết. Thật may mắn khi nhận được tình yêu trong cuộc đời này. Hạnh phúc thật khó kiếm tìm nên hãy biết giữ gìn và trân trọng tình yêu bé nhỏ của mình nhé. Cùng chia sẻ những dòng thơ tình Nguyễn Bính đến với người ấy cùng đọc và cảm nhận nhé! Chúc các bạn vui vẻ! Thơ Hay - Tags Thơ tình Nguyễn BínhNhững bài thơ ngắn nhớ người yêu khiến trái tim bạn thổn thứcTuyển tập thơ chế tình yêu hài hước cười vỡ bụngNhững bài thơ tỏ tình siêu lãng mạn khiến nàng đổ gụcNhững bài thơ tình chia tay 4 câu hay khiến bạn rơi nước mắtNhững bài thơ tặng người yêu ngọt ngào nhất khiến nửa kia rung độngNhững bài thơ vui về tình yêu hay, hài hước và lãng mạn nhấtNhững bài thơ tình Xuân Diệu hay nhất mọi thời đại
thơ tình của nguyễn bính