🪅 Cảm Nghĩ Về Con Đường Đến Trường
Nêu cảm nghĩ, tình cảm bản thân về con đường đến trường . Tả con đường từ nhà đến trường lớp 6 mẫu 1 Mỗi ngày, em đều đi qua một con đường quen thuộc để đến ngôi trường yêu dấu của mình.
Hãy viết 3 đến 5 câu chia sẻ cảm nghĩ của em về mái trường sau khi nghe bài hát Con đường học trò ! Ko chép mạng nha ! Lớp 6 Chưa xác định Câu hỏi của OLM
Xem thêm các bài về con đường từ nhà đến trường khác. Tả ngôi trường, trường học của em lớp 5; Thuyết minh về ngôi trường của em lớp 9; Cảm nghĩ về mái trường thân yêu lớp 7; Tả ngôi trường của em lớp 2; Tả quang cảnh trường em trong giờ ra chơi; Tả giờ ra chơi
Phát biểu cảm nghĩ của em về con đường đến trường Hướng dẫn Buổi sáng hôm nay, như mọi lần,… 5 năm ago Ngân Bình Văn soạn bài
14 Tháng chín 2014. #2. Trong cuộc đời của mỗi người, chắc ai cũng từng đến trường để tiếp thu những kiến thức, những điều mới mẻ mà thầy cô và bạn bè mang lại. Ngôi trường, nơi ươm những ước mơ, nơi để lại biết bao nhiêu là kỷ niệm vui lẫn kỷ niệm buồn
Biểu cảm về con đường vào buổi sáng mẫu 1. Mỗi buổi sáng, tôi lại rảo bước trên con đường tới trường. Đã từ lâu, con đường dường như là người bạn đồng hành gần gũi, chia sẻ với tôi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc đời học trò. Con đường không đẹp, một
Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. (Thanh Tịnh, Tôi đi học ) c. Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bỡ ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nửa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng bên bờ tổ, nhìn
Em đi hết con đường tấp nập đầy xe cộ rẽ cắt ngang qua một hàng cây, mái. trường của em thoắt ẩn thoắt hiện sau những cành lá xum xuê của cây cổ thụ cuối. con đường. Mỗi buổi sáng là mỗi niềm vui mới, con đường mỗi sớm lại trở nên vừa mới mẻ. vừa thân quen
Đây là các ý biểu cảm con đg đến trường bằng đất của 1 làng quê: * miêu tả con đường đến trường: + Ghồ ghề,đất đá. Mùa nắng thì bụi bặm, mùa mưa thì lầy lội + Còn đường khá dài. vắt ngang qua 1 cánh đồng.
84b7d. Hướng dẫn Buổi sáng hôm nay, như mọi lần, em lại bước trên con đường tới lớp đầy lá rụng đầu thu. Con đường tới trường sáng sớm trong trẻo và an lành cho những khởi đầu mới mẻ. Bầu trời xanh và cao lạ với những cánh chim chấp chới bay lượn vui vẻ giữa không trung. Ánh nắng ban man khẽ đặt lên tóc một màu óng ánh, luồn lách qua những chùm lá me li ti thành hoa nắng trên con đường thênh thang phố phường. Mỗi trưa nắng, hàng cổ thụ bên đường lại trở thành những chiếc ô khổng lồ che mát cho mọi người. Mùi hương hoa sữa nhè nhẹ phả vào làn tóc, nhuộm lên màu khăn quàng đỏ một mùi hương quen thuộc đến lạ. Xe cộ vẫn đi miệt mài rồi nhả còi inh ỏi trên khắp các ngõ phố. Đường tới lớp rộn ràng biết bao! Con đường tới lớp em không chạy thẳng băng, nó uốn khúc quanh co mềm mại như một dải lụa làm đẹp cho người, làm đẹp cho đời. Không phô trương, không màu mè, không quá ồn ào, con đường dường như lặng thinh trước chuyển động của phố phường và thênh thang trong lòng những cô cậu học trò phơi phơi niềm vui tới lớp. Em đi hết con đường tấp nập đầy xe cộ rẽ cắt ngang qua một hàng cây, mái trường của em thoắt ẩn thoắt hiện sau những cành lá xum xuê của cây cổ thụ cuối con đường. Mỗi buổi sáng là mỗi niềm vui mới, con đường mỗi sớm lại trở nên vừa mới mẻ vừa thân quen. Nó vẫn nằm yên và ngoằn ngoèo như vậy, nhưng niềm vui như được nhân đôi khi đi bên cạnh lũ bạn thân đầy tinh nghịch. Con đường đã chứng kiến biết bao nhiêu tâm tình tuổi học trò. Có khi mê mẩn với những bước chân nhảy nhót trên đường, chúng em đi theo tiếng chim bay ngang trên bầu trời mà vô tình quên mất những lần cô giáo bắt viết bản kiểm điểm, hay những lần cha mẹ mắng vì điểm kém. Những ngôi nhà cao, thấp đứng hiên ngang như những chàng hậu vệ, con đường nằm giữa những ngôi nhà ấy, bệ vệ đường hoàng biết bao. Hồi ấy, con đường chưa có đẹp như bây giờ bởi nó phủ đầy đất cát, xi măng, cùng nhiều thứ bề bộn hơn thế nữa. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua, con đường như giận dỗi, như tủi hờn và quyết tâm tu sửa lại chính mình. Một ngày nọ, khi chúng em cứ mặc định là con đường ấy thật xấu xí thì chợt nhận ra mọi thứ bê tông, đất cát đã biến mất đi tự lúc nào. Con đường trở nên xinh đẹp, nó nhận được rất nhiều sự khen ngợi từ những cô cậu bé đáng yêu. Thế mới biết nó đã kiên nhẫn thế nào để được như ngày hôm nay. Con đường tới lớp trong em đẹp lạ lùng, đôi khi không phải chỉ là vẻ bề ngoài mà em cảm nhận được sự cố gắng của nó. Có lẽ nó yêu quý chúng em lắm, nó vẫn oằn mình chịu đựng mưa nắng hay giông bão trong cuộc đời. Đôi lần chả hiểu bực tức điều gì, em đá một viên sỏi trên đường, xiết mạnh chân xuống con đường thân thuộc. Lúc ấy, nó vẫn chẳng nói gì, chỉ an ủi đôi bàn chân em, chỉ tiếp thêm cho em một nguồn năng lượng dạt dào để chạy nhảy tung tăng khắp chốn. Con đường in lại những bước chân đầu tiên của em ngày tựu trường, những bước chạy dài mỗi khi chơi đùa cũng lũ bạn, những bước chân cứ thế dài hơn và rộng ra, còn con đường thì vẫn vậy. Nó không có tuổi, tuổi thơ của lũ học trò có lẽ cũng chính là tuổi thơ của nó, một mai đây khi ai đó trưởng thành và đi xa, khi trở về liệu nó có già và trầm mặc hơn chăng? Con đường như người bạn thân nâng đỡ những bước chân em, bầu bạn và tâm tình những giây phút ngây thơ, hồn nhiên nhất của tuổi học trò. Lá vẫn rụng, cô lao công vẫn ngày ngày miệt mài đưa chiếc chổi tre trên mặt đường để nó trở nên xinh tươi hồn nhiên như bao cô cậu học sinh. Chính vì thế, con đường vẫn tươi sạch như buổi đầu đổi mới. Mỗi khi thấy chúng em, dường như nó trở nên tươi vui và chào đón đầy yêu thương. Yêu lắm! con đường tới lớp em. Nguồn Topics Cảm nghĩ Cảm nhận con đường con đường đến trường học sinh lớp em phát biểu cảm nghĩ
Ngày nào cũng vậy, em và mấy người bạn cùng xóm đều cùng nhau cắp sách đếntrường. Và để đến được ngôi trường nơi chúng em học tập, vui chơi, đó là một conđường làng thân thương, đầy gắn bó. Con đường ấy cũng là nơi lưu giữ nhữngbước chân, cũng là nơi chứa chan biết bao kỉ niệm của tuổi học trò. Trên conđường đó chúng em đã có bao nhiêu niềm vui, những sự kiện đáng nhớ, vì vậy màcon đường làng trở nên vô cùng thân thương, gắn bó không chỉ với em mà còn đốivới bao nhiêu thế hệ học trò đường tới trường sáng sớm trong trẻo và an lành cho những khởi đầu mới trời xanh và cao lạ với những cánh chim chấp chới bay lượn vui vẻ giữa khôngtrung. Ánh nắng ban man khẽ đặt lên tóc một màu óng ánh, luồn lách qua nhữngchùm lá me li ti thành hoa nắng trên con đường thênh thang phố phường. Mỗi trưanắng, hàng cổ thụ bên đường lại trở thành những chiếc ô khổng lồ che mát cho mọingười. Mùi hương hoa sữa nhè nhẹ phả vào làn tóc, nhuộm lên màu khăn quàng đỏmột mùi hương quen thuộc đến lạ. Xe cộ vẫn đi miệt mài rồi nhả còi inh ỏi trênkhắp các ngõ phố. Đường tới lớp rộn ràng biết bao!Con đường tới lớp em không chạy thẳng băng, nó uốn khúc quanh co mềm mạinhư một dải lụa làm đẹp cho người, làm đẹp cho đời . Không phô trương, khôngmàu mè, không quá ồn ào, con đường dường như lặng thinh trước chuyển động củaphố phường và thênh thang trong lòng những cô cậu học trò phơi phơi niềm vui tớilớp. Em đi hết con đường tấp nập đầy xe cộ rẽ cắt ngang qua một hàng cây, máitrường của em thoắt ẩn thoắt hiện sau những cành lá xum xuê của cây cổ thụ cuốicon buổi sáng là mỗi niềm vui mới, con đường mỗi sớm lại trở nên vừa mới mẻvừa thân quen. Nó vẫn nằm yên và ngoằn ngoèo như vậy, nhưng niềm vui nhưđược nhân đôi khi đi bên cạnh lũ bạn thân đầy tinh nghịch. Con đường đã chứngkiến biết bao nhiêu tâm tình tuổi học trò. Có khi mê mẩn với những bước chânnhảy nhót trên đường, chúng em đi theo tiếng chim bay ngang trên bầu trời mà vôtình quên mất những lần cô giáo bắt viết bản kiểm điểm, hay những lần cha mẹmắng vì điểm kém. Những ngôi nhà cao, thấp đứng hiên ngang như những chànghậu vệ, con đường nằm giữa những ngôi nhà ấy, bệ vệ đường hoàng biết bao. Hồiấy, con đường chưa có đẹp như bây giờ bởi nó phủ đầy đất cát, xi măng, cùngnhiều thứ bề bộn hơn thế nữa. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua, con đường như giận dỗi,như tủi hờn và quyết tâm tu sửa lại chính mình. Một ngày nọ, khi chúng em cứ mặcđịnh là con đường ấy thật xấu xí thì chợt nhận ra mọi thứ bê tông, đất cát đã biếnmất đi tự lúc nào. Con đường trở nên xinh đẹp, nó nhận được rất nhiều sự khenngợi từ những cô cậu bé đáng yêu. Thế mới biết nó đã kiên nhẫn thế nào để đượcnhư ngày hôm đường tới lớp trong em đẹp lạ lùng, đôi khi không phải chỉ là vẻ bề ngoài màem cảm nhận được sự cố gắng của nó. Có lẽ nó yêu quý chúng em lắm, nó vẫn oằnmình chịu đựng mưa nắng hay giông bão trong cuộc đời. Đôi lần chả hiểu bực tứcđiều gì, em đá một viên sỏi trên đường, xiết mạnh chân xuống con đường thânthuộc. Lúc ấy, nó vẫn chẳng nói gì, chỉ an ủi đôi bàn chân em, chỉ tiếp thêm choem một nguồn năng lượng dạt dào để chạy nhảy tung tăng khắp chốn. Con đườngin lại những bước chân đầu tiên của em ngày tựu trường, những bước chạy dài mỗikhi chơi đùa cũng lũ bạn, những bước chân cứ thế dài hơn và rộng ra, còn conđường thì vẫn vậy. Nó không có tuổi, tuổi thơ của lũ học trò có lẽ cũng chính làtuổi thơ của nó, một mai đây khi ai đó trưởng thành và đi xa, khi trở về liệu nó cógià và trầm mặc hơn chăng? Con đường như người bạn thân nâng đỡ những bướcchân em, bầu bạn và tâm tình những giây phút ngây thơ, hồn nhiên nhất của tuổihọc trò. Con đường làng em rất thẳng nên khi mới bắt đầu đi thì chúng em cũngkhông sợ bị lạc đường, bởi không hề có ngã rẽ nào cả, trường em nằm ngay cạnhcon đường ấy, đi gần hết con đường thì chúng em có thể vào trường. Con đườngdẫn đến trường em đi qua cả một cánh đồng lúa lớn, lúc nào cũng có những bácnông dân cày cấy, hay thu hoạch lúa. Vào mùa lúa chín, chúng em còn la cà vàonhững ruộng lúa, bẻ những bông lúa chín trĩu bông, cùng nhau cắn ăn như cắn hạtdưa. Khung cảnh cánh đồng vàng ruộm bởi những bông lúa chín cũng rất ở trên đường nhìn xuống, cánh đồng lúa như một thảo nguyên bao la vậy,rộng lớn và thơm ngát. Trước thửa ruộng là những rạch nước nhỏ và rất nông, mỗikhi bơm nước, rạch sẽ ngập nước và róc rách chảy vào những ruộng lúa. Nhữnglúc ấy chúng em lại xách dép, sắn quần ngồi bên bờ mà nhúng chân xuống nước rấtvui vẫn rụng, cô lao công vẫn ngày ngày miệt mài đưa chiếc chổi tre trên mặtđường để nó trở nên xinh tươi hồn nhiên như bao cô cậu học sinh. Chính vì thế,con đường vẫn tươi sạch như buổi đầu đổi mới. Mỗi khi thấy chúng em, dườngnhư nó trở nên tươi vui và chào đón đầy yêu thương. Yêu lắm! con đường tới đường dẫn đến trường còn dẫn qua một con sông rất rộng lớn, đó là con sôngTi. Con sông này lúc nào cũng hiền hòa, lặng lẽ. Đây cũng là nơi mà các bác, cácchú ngồi câu cá, những bác ngư dân bơi thuyền nhỏ đánh bắt cá trên sông. Ngoàira, con đường làng còn đi qua nghĩa trang liệt sĩ, đây là nơi người dân quê em ghinhớ và tri ân công lao của các anh hùng liệt sĩ, những người có công với tổ quốc,đã hi sinh thân mình để bảo vệ hòa bình cho đất nước. Vì vậy mà mỗi khi đi quađây, chúng em thường thôi đùa nghịch, nô chạy hay hò hét như bình thường, khôngai bảo ai mà chúng em đều im lặng và chậm dãi bước qua. Có lẽ em và các bạn đềucó cảm nhận giống nhau, đólà sự trang nghiêm, thành kính của nơi đường làng dẫn đến trường ngày nay đã được người dân quê em tu sửa rấtnhiều, đó không còn là con đường đá ngày nào nữa mà bây giờ đã được dải bê tôngláng bóng, bằng phẳng, chiều rộng của con đường cũng được mở rộng ra rất nhiều,vì vậy mà trên đường lúc nào cũng nhộn nhịp người, không chỉ có chúng em đi họcqua mà còn có các phương tiện đi lại tấp nập. Và bây giờ chúng em cũng không đibộ như trước nữa, vì bây giờ em đã biết đi xe đạp, có thể đạp xe đến trường, khôngmất nhiều thời gian như trước nữa. Nhưng cũng vì vậy mà em không còn được lacà, chạy nhảy trên con đường làng như xưa nữa. Con đường làng vẫn vậy, khôngcó gì thay đổi ngoài việc khoác lên mình một chiếc áo mới, đẹp hơn, rực rỡ hơn rấtnhiều. Hai bên đường là những bờ cỏ xanh mướt, vào mỗi sáng sớm còn nhữnggiọt sương nhỏ đọng trên kẽ lá thì con đường trở lên đẹp đẽ đến lạ lẽ, đối với mọi người, con đường làng là một con đường bình thường, là nơi đểmọi người và các phương tiện đi lại. Nhưng, đối với em thì con đường này đặc biệthơn rất nhiều, nó không phải là một con đường vô tri vô giác mà còn là một ngườibạn gắn liền với tuổi học trò đầy ngây thơ, trong sáng. Con đường cũng là nơi lưugiữ nhiều kỉ niệm tươi đẹp nhất, từ những bước chân nhảy nhót trên đường, bắtchâu chấu trong đám ven đường, vầy nước ở rạch lúa…Tất cả đều trở thành nhữngkỉ niệm tươi đẹp, sống động nhất ở trong em.
dẫn Trong cuộc đời của mỗi con người sẽ có rất nhiều ngã rẽ, nhiều ngả đường khác nhau. Rồi sau này ta sẽ phải lớn lên, phải trưởng thành, ta bước ra khỏi nơi ta sống, ra khỏi quê hương luôn gần gũi với ta, mỗi con đường đánh dấu bao điều mới lạ. Nhưng chắc hẳn không ai có thể quên được một con đường gắn bó với chúng ta suốt cả tuổi thơ, suốt cả một hành trình dài, đó là con đường đến trường. Dưới đây Vforum sẽ hướng dẫn các em làm bài văn miêu tả con đường đi học. 1. Mở bài giới thiệu con đường đến trường của em 2. Thân bài miêu tả khái quát về con đường đó Dài bao nhiêu? Làm bằng gì? Xung quanh như thế nào? Miêu tả con đường theo trình tự thời gian hoặc theo mùa Ý nghĩa của con đường 3. Nêu cảm nghĩ của em II. Bài làm cụ thê Con đường đi học từ nhà tới trường TẢ CON ĐƯỜNG ĐI HỌC CỦA EM Nếu ai đó hỏi em về kỉ niệm tuổi học trò, em sẽ không ngần ngại nói về những lần học tối đạp xe đến trường, những buổi tụm năm tụm ba đi bộ mỗi giờ tan học, những tiếng cười và niềm hân hoan thơ trẻ,… Tất cả đều gửi gắm tại nơi vô cùng thân thương- con đường đến trường. Không biết đã bao nhiêu lần em đi trên con đường ấy, đường và chân giống như đôi bạn thân ấy vậy mà mỗi lần nghĩ đến nó trong lòng tôi luôn có nhiều xúc cảm thật đặc biệt. Con đường từ nhà tôi đến trường chỉ gần 2km và đã được xây dựng từ rất lâu. Trước lần nghe mẹ kể nó là đường đất chứ không đổ bê tông sạch đẹp như bây giờ. Con đường thẳng tắp lại nằm cạnh ruộng lúa và trải dài là dòng sông của làng nên có ít nhà dân ở đó. Mỗi mùa nó mang một tâm trạng khác nhau và một máu áo thật đặc biệt. Khi vào xuân mang theo cơn mưa phùn lất phất đến con đường mơ mộng ẩm ướt. Đi trên con đường ta có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo trên những hàng cây nhãn đâm hoa dọc bờ sông, những hoa bưởi còn trải dài và thơm ngào ngạt. Thi thoảng đi trên đường em vẫn thường thấy những vết bùn của các bác nông dân vương lại khi vừa đi cấy về. Mạ non của lúa mỗi khi ấy làm con đường duyên dáng lạ kì. Mùa hạ về với cái nóng bỏng rát cũng là lúc các cô cậu học trò tranh nhau những giỏ xe chở đầy hoa phượng đỏ trên đường. Là lúc vừa đi bộ đến trường chúng em còn đẩy giúp các bác nông dân những xe thồ chở đầy lúa vàng ươm. Là bọn trẻ đùa nghịch với đống rơm khô ròn trên đường rắc lên đầu nhau…Hạ qua thu tới con đường đến trường mang nét dịu dàng của cánh đồng hoa cúc, của dòng sông với nước lững lờ trôi, con đường hân hoan đón chúng em vào ngày tựu trường với bao nhiêu là balo cặp sách mới khoác tung tăng đi học. Chỉ có khi đông về con đường mới mang vẻ trầm mặc và buồn man mác. Con đường đi học khi ấy đầy gió lộng nên mọi người ít ngắm nó hơn trong rét buốt. Thế nhưng người bạn thân thiết ấy , vẫn mang nét ấm áp, lạ lỳ trong những ngày lạnh giá là hoa cải vàng sông, là gánh ngô nướng bán rong,..con đường gom nhặt biết bao kỷ niệm , đồng hành cùng chúng tôi với biết bao cảm xúc khó quên Dù mai đây có lớn lên, có đi bao nhiêu cung đường lối đẹp hơn ta cũng không thể nào thôi dành trọn vẹn tình yêu cho con đường đến trường ngày thơ bé của tôi. Con đường tuyệt đẹp ! BÀI VĂN MẪU SỐ 2 CẢM NGHĨ VỀ CON ĐƯỜNG ĐI HỌC Thời thơ ấu để lại trong ký ức tôi biết bao kỉ niệm, là những ngày vui chơi trên những cánh đồng, những lần chơi đồ hàng, đóng giả siêu nhân với lũ trẻ trong xóm, là dòng sông, là lũy tre cây đa đầu đình thân thương đến lạ. Và có lẽ sâu sắc nhất trong ký ức của tôi chính là hình ảnh con đường đi học. Trước đây, nó không phải là một con đường bằng phẳng láng mịn được đổ bê tông đẹp đẽ mà chỉ là con đường ngoằn ngoèo, khúc khuỷu được lát bằng những viên gạch đỏ loại nhỏ. Một vài chỗ còn đã bị vỡ ra rất khó đi lại. Vài năm trước, con đường mới được thay một chiếc áo mới, xinh xắn, sáng sủa hơn nhờ sự chung tay giúp đỡ của chính những người dân trong làng. Dọc con đường được treo dây cờ, khẩu hiệu trang trí. Một bên đường là những ngôi nhà mái bằng cũng đã nhuốm màu thời gian còn một bên là dòng sông mềm mại chảy như một tấm lụa. Tôi đã chứng kiến sự thay da đổi thịt của con đường này và nó cũng đã ghi dấu biết bao ngày tháng cắp sách đến trường của tôi. Từ ngày đầu tiên đi học, đặt chân lên con đường ấy với tư cách là học sinh lớp một, biết bao cảm xúc bỡ ngỡ rụt rè, nôn nao, chính con đường này là người bạn chia sẻ với tôi. Tôi nhìn các anh chị lớn hơn tíu tít đến trường, tôi thực sự ngưỡng mộ họ và lúc ấy đường như nói với tôi rằng “Không sao đâu, rồi cậu cũng sẽ như các anh chị ấy!”. Quả thật là vậy, sau này, ngày ngày đi về trên con đường ấy tới bốn lần nên nó trở thành một phần không thể thiếu mỗi lần tôi nhắc lại về tuổi học trò. Từ một cô bé nhút nhát rụt rè, đường đã thấy tôi dần mở lòng hơn, vui tươi và mỉm cười nhiều hơn. Tôi nhớ trên con đường ấy, tôi và những người bạn của mình đã cười nói rất vui vẻ, đã nói những câu chuyện vu vơ của trẻ con. Tôi nhớ trên con đường ấy, mình đã chạy hối hả như thế nào để về nhà báo cho bố mẹ kết quả học tập của mình. Cũng trên con đường ấy còn lưu lại những giọt nước mắt của tôi khi gặp phải chuyện buồn hay bị bạn bè trêu chọc, vừa đi vừa khóc. Dù trong hoàn cảnh nào, con đường vẫn luôn ở đấy, trải rộng cho tôi đi, an ủi và nâng bước tôi vững vàng trên những hành trình dài rộng mà cũng đầy chông gai. Mỗi lần cất bước trên con đường ấy, tôi cảm thấy rất an tâm, tựa như mình có thể đà trên đường và bay lên đến tận trời xanh. Đường đi học cũng dạy tôi về con đường đời. Đường đời của tôi cũng có lúc thăng lúc trầm, lúc thành công lúc thất bại, dù thế nào tôi cũng phải mạnh mẽ bước đi. Cũng có những lúc, đường buồn đến lạ. Nó buồn vì phải tạm biệt những người bạn đã lớn đi đến những con đường rộng lớn và đẹp đẽ hơn. Đó là khi nó phải oằn mình chống sức nặng của xe cộ đi lại, những xe chở cát, đá đất cứ thế băng băng mà không biết đường mệt mỏi thế nào. Đó là lúc đường phải chứng kiến trên thân thể mình xuất hiện thêm những chiếc ổ gà ổ vịt, lo lắng cho sự an toàn của người đi. Con đường đi học của tôi quen thuộc đến mức tôi có thể đùa giỡn nhưng nó cũng làm tôi yêu quý và muốn bảo vệ nó đến chừng nào. Nếu để nói về tình cảm của tôi với người bạn ấy, tôi sẽ mượn lời bài hát “Chân nhớ đường, chân bước đi/ Đường yêu chân in dấu lại/ Đường và chân là đôi bạn thân”. Dù sau này sẽ đến những miền đất mới, có những con đường bằng phẳng, thênh thang hơn nhưng con đường đi học mãi mãi là cội nguồn, là điểm xuất phát, là điểm tựa mà tôi tìm về. Con đường từ nhà tới trường là 1 hành trình quen thuộc của rất nhiều thế hệ học sinh, nó có thể sẽ thay đổi qua các cấp học vì có thể bạn sẽ chuyển sang học ở những trường khác nhau với dịa điểm khác nhau, tuy nhiên nó vẫn có 1 cái gì đó rất thân thuộc gần gũi với mỗi người mà sau này kể cả khi bạn đã khôn lớn trưởng thành thì vẫn sẽ không thể quên nếu đi ngang qua con đường đó. Trên đây là 2 bài văn nêu cảm nghĩ về con đường đi học và tả con đường đi học của bạn có thể đó là con đường đi học ở thành phố hoặc con đường ở nông thôn thì cũng có rất nhiều nét riêng khác nhau để miêu tả
cảm nghĩ về con đường đến trường